Trần Mặc cảm thấy mình đang rơi vào bóng tối bất tận, không biết đã qua bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy được một tia sáng. Tia sáng ấy từ từ phóng to rồi biết thành một mảng sáng chói.
Mắt nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, mũi cũng ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Trần Mặc cười khổ, không cần suy nghĩ thì hắn cũng thừa biết mình đang ở đâu. Khối lượng kiến thức khủng khiếp xâm nhập vào tâm trí, khiến hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, khi cơn đau ấy qua đi thì hắn liền rơi vào hôn mê. Trước khi nhắm mắt lại, hắn vẫn còn nghe được tiếng la khóc hoảng loạn của Tiểu Ngư.
Sau khi định thần, Trần Mặc cảm thấy một sự ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay mình. Hắn hơi nghiêng đầu một chút, liền nhìn thấy Tiểu Ngư đang ghé đầu trên giường bệnh, cầm chặt tay hắn mà ngủ.
Khung cảnh này có chút quen thuộc, khiến cho hắn nhớ lại lần đầu tiên mình tỉnh lại ở trong bệnh viện. Lúc đó, chính Tiểu Ngư là người đã luôn bên cạnh chăm sóc cho hắn, cũng chính vì chuyện đó mà hắn đã xác định cô gái này chính là người mà mình luôn kiếm tìm.
Trần Mặc muốn ôm Tiểu Ngư lên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn hơi bối rối không biết có nên không vì sợ mình sẽ đánh thức cô. Đúng lúc này, Bạch Trân Châu mang theo một cái cặp lồng đẩy cửa đi vào, cô ta nhìn thấy Trần Mặc đã tỉnh lại thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Chủ tịch."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT