Bởi vì lao tâm quá độ suốt cả một ngày một đêm, cộng thêm việc Trần Mặc bất chợt tỉnh dậy ngay sau đó, khiến cho tâm tình lên voi xuống chó, buồn vui đan xen lẫn lộn, vậy nên Tiểu Ngư mệt mỏi đến mức ngất đi, sau đó ngủ miên man suốt mười mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Vào khoảnh khắc Tiểu Ngư mở mắt ra, cô lập tức nhìn thấy Trần Mặc đang nằm ở bên cạnh, bèn rúc vào trong ngực của hắn rồi khóc nấc lên.
“Đừng khóc, đừng khóc, ông xã đã không sao rồi.”
Không an ủi thì còn không sao, Trần Mặc càng ra sức dỗ dành, Tiểu Ngư càng khóc lớn tiếng.
Sau năm phút, Tiểu Ngư mới giương đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn chằm chằm vào Trần Mặc rồi bĩu môi làm nũng, khiến cho Trần Mặc vừa buồn cười lại vừa xót xa.
“Ông xã, ta cảm thấy rất sợ hãi, ta thật sự quá vô dụng, không thể làm gì được.”
Thanh âm nức nở của Tiểu Ngư phảng phất sự tự trách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play