Sáng hôm đó, Đặng Tuấn Kiệt tỉnh dậy với cảm giác như vừa bị xe lu cán qua. Cả đêm anh lăn qua lộn lại, mỗi lần nhắm mắt lại là hiện lên cảnh bốn cậu học sinh mặt mũi lạnh lùng, nhấn ga rồ máy, lao đi như phim hành động, để lại một mình anh—giáo viên chủ nhiệm đáng thương—co ro ở ghế sau, tay bám chặt đai an toàn, tâm trí bay về tuổi thơ.
Hậu quả là sáng nay, anh ngủ quên.
Khi mở mắt, ánh nắng đã chói chang xuyên qua khe rèm. Nhìn đồng hồ—8 giờ 10. Anh hoảng hồn bật dậy, vừa chạy vừa mặc áo, tóc rối như tổ quạ, một tay xách cặp, một tay ngoạm miếng bánh mì còn nóng hổi. Vừa phóng xe máy tới trường, anh vừa tự nhủ: “Không sao, miễn là chưa đóng cổng là còn cứu được.”
Tiếc là đời không như phim. Vừa tới nơi, Tuấn Kiệt đã thấy chiếc cổng sắt huyền thoại đang khép lại. Anh phóng như tên bắn, suýt nữa thì lộn người qua khe hẹp.
Ngay khoảnh khắc hai chân anh chạm đất an toàn bên trong, một giọng nói vang lên từ phía sau, sắc như dao lam:
— “Học sinh kia! Giờ này còn vào trường là sao? Ra đứng phạt góc cờ!”
Tuấn Kiệt giật mình quay lại. Đứng ngay đó là Hiệu trưởng Lê—người nổi danh toàn trường với tuyệt chiêu xuất hiện từ bụi cây. Tay ông cầm bảng điểm danh, mặt nghiêm như đá tảng. Bên cạnh là cô Hiền, tổ trưởng thanh tra, vừa nhai xôi vừa lắc đầu nhìn anh đầy thương hại.
Anh sặc bánh mì tại chỗ, ho sặc sụa, lắp bắp:
— “Thầy… thầy ơi, em là… à không, tôi là giáo viên! Đặng Tuấn Kiệt! Giáo viên dạy Văn lớp 12A1!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT