Tuấn Kiệt đứng trên bục giảng, run run mở giáo án như thể đang mở bản đồ kho báu, trong khi 8 học sinh “đỉnh của chóp” phía dưới vẫn đang ngồi trong… trạng thái chiến tranh lạnh cấp độ quốc tế.
Không gian yên ắng. Một tiếng ho cũng không.
Tuấn Kiệt nghĩ:
“Ủa? Lạ vậy? Mấy lớp khác thì nhốn nháo, còn lớp mình thì… như lớp thiền?”
Nhưng không. Đó không phải sự yên lặng bình thường.
Đó là sự yên lặng… kiểu khi mafia hai phe đang chĩa súng dưới gầm bàn và chờ đứa nào chớp mắt trước.
Thầy Tuấn Kiệt:
“Rồi… chúng ta bắt đầu tiết Văn đầu tiên nhé. Hôm nay, thầy sẽ giảng bài ‘Tôi đi học’ của Thanh Tịnh…”
Minh Thiên (giọng siêu trầm):
“Văn học trữ tình. Tự sự xen miêu tả nội tâm. Góc nhìn ngôi thứ nhất. Tượng trưng cho sự ngây thơ thuở nhỏ.”
Anh nói xong, không quên vuốt tóc lướt nhẹ như gió lướt qua tóc quảng cáo dầu gội.
Thiên Di ngồi kế, mắt liếc xéo:
“Ồ, đọc Google Translate mà không ghi nguồn à?”
Kha Lâm đẩy kính, mở laptop gõ cực nhanh:
“File PDF toàn bộ phân tích văn bản của 30 bài thi tốt nghiệp. Gửi mọi người rồi đó.”
Cậu nói xong, đẩy file qua… nhưng chỉ gửi cho 3 thằng Demon còn lại.
Khả Vy cười khẩy, cắm tai nghe, gõ bằng một tay, đồng thời hack luôn wifi của Kha Lâm, đổi pass thành: “IQ tôi gấp đôi ông.”
Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn đám học sinh bắt đầu… đấu nhau bằng trí tuệ.
Không nói một lời, không chửi một tiếng.
Chúng nó dùng: ánh mắt, tốc độ gõ phím, độ dày sổ tay phân tích, và level tra từ điển tiếng Hán – Việt để đè đầu nhau mà không đụng đến tóc mái.
Anh mở miệng lắp bắp:
“Ờ… các em có thể cho thầy biết… cảm nhận cá nhân về đoạn đầu truyện không?”
Gia Phong ngẩng đầu:
“Đoạn đầu thể hiện cảm xúc hồi hộp, bỡ ngỡ. Nhưng lối viết quá nhẹ, không đủ kích thích cảm xúc độc giả hiện đại.”
Yến Nhi bắn lại:
“Đó là do cảm nhận của cậu cạn, không phải do văn chương yếu. Chữ dùng vừa đủ, không dư thừa, chuẩn phong cách tả tâm trạng lứa tuổi học trò.”
Minh Ngọc nhẹ nhàng giơ tay:
“Thầy Kiệt ơi, nếu em phân tích dựa trên thuyết cấu trúc và ẩn dụ không gian thì có được điểm cộng không ạ?”
Tuấn Kiệt:
“…Thuyết cấu trúc…? Ở tiết Văn lớp 12…?”
Quân Duy chống cằm, thở dài:
“Bài này dễ quá. Có gì khó đâu. Nếu là em viết thì em thêm phần hồi tưởng tiền kiếp nữa cho nó deep.”
Tuấn Kiệt trong đầu lúc này đang bật nhạc EDM vì tâm trí đã vượt giới hạn chịu đựng.
“TÔI CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI DẠY VĂN, KHÔNG PHẢI GIÁM KHẢO CUỘC THI HỌC THUẬT LIÊN HÀNH TINH!!!”
Mà đau đầu nhất, là tụi nó vẫn “ghét nhau” ra mặt, nhưng cứ câu này dằn câu kia, bài này chỉnh bài nọ, y như kiểu đang học chung mà chơi “Ai là dân chơi IQ cao nhất lớp này?”
Tuấn Kiệt kết luận:
“Ờ… bài hôm nay chắc mình học tới đây thôi ha… các em chuẩn bị tiết sau nha…”
Anh vừa dứt lời thì Minh Thiên đẩy tập qua cho Thiên Di:
“Chữ cô xấu thật đấy. Viết lại cho dễ nhìn.”
Thiên Di không nói gì… nhưng lại viết lại thật. Trong đầu thầy vang lên một tiếng “ting” như báo hiệu nguy hiểm.
Kha Lâm gõ gì đó rồi nghiêng màn hình cho Khả Vy xem.
Cô liếc qua, cười nửa miệng:
“Cũng được. Không đến nỗi dốt.”
Gia Phong đẩy chai nước sang cho Yến Nhi khi cô ho.
Cô nhìn, không nói gì… nhưng vẫn uống.
Minh Ngọc hỏi bài Quân Duy.
Anh than phiền “lười quá”, nhưng lại lôi cả vở ra giảng.
Tuấn Kiệt:
“…Mấy đứa này đúng kiểu ngoài miệng thì đấu đá, nhưng trong lòng thì âm thầm làm fan nhau bản hardcore nè…”
Và anh thở dài.
“Chắc tôi nên lập group chat riêng để theo dõi… À không, lập group báo công an chắc vừa hơn.”