Cảnh Đế Tạ Yếm vốn là bậc đế vương thông tuệ, chỉ cần nghe đến tên của hắn, cũng có thể đoán biết con đường đăng cơ từng trải qua biết bao thăng trầm. Cho nên hắn tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nếu thiếu đi sự giáo dưỡng tỉ mỉ dành cho hoàng tộc vương tôn, thì hậu quả sẽ biểu lộ ra sao.
Huống hồ Ân Minh Lộc lại giống như một tiểu hài nhi vừa bước ra từ nơi thôn dã, ngây ngô không biết lễ nghi, khiến Cảnh Đế bất giác liên tưởng đến thuở hàn vi của chính mình, trong lòng cũng vì thế mà khẽ dâng lên một tia cảm xúc vi diệu, chẳng rõ là thương cảm hay tiếc nuối.
Bởi vậy, tuy thần sắc vị quân vương trẻ vẫn bình đạm, nhưng lời nói dành cho đoàn người trước mặt lại mang theo phần ôn hòa hiếm thấy:
“Minh Lộc, ngươi mới đến hoàng thành, dọc đường đi lại vất vả mệt nhọc. Theo trẫm đi xem thử xem thích sân nào, trẫm sẽ lập tức sai người thu xếp ổn thỏa để ngươi nghỉ ngơi.”
Việc có thể chọn sân cư trú vốn là điều bất ngờ, mọi người vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị tùy tiện phân đến chỗ nào đó, nên nay nhận được ân điển liền như được sủng mà hoảng, vội vàng cúi đầu tạ ơn. Trong lòng thầm nghĩ, thiên hạ đều xưng tụng Cảnh Đế nhân từ độ lượng, quả thực danh bất hư truyền — đối đãi với thân thích bên ngoại như bọn họ cũng rộng lượng đến thế.
Ân Minh Lộc khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện nét kinh ngạc, song lập tức thuận theo dòng, nói lời cảm tạ. Thân mình nho nhỏ hơi khom xuống, cung kính hành một lễ nhỏ:
“Tạ hoàng huynh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play