Khi kết quả kiểm tra từ bệnh viện được đưa ra, tay cầm bản báo cáo, Khương Minh Nghiêu choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tường mới giữ được sự bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác “quả nhiên là vậy”, như thể bụi trần rốt cuộc cũng lắng xuống.
Trong những ngày sau đó, vợ chồng nhà họ Khương đều nhận ra con trai mình trở nên trầm mặc hơn nhiều. Dáng vẻ ngày càng chín chắn, điềm tĩnh, nhưng lại lạnh nhạt ít lời, thường xuyên một mình ngồi trong phòng rất lâu, cho đến khi mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Hai vợ chồng lo lắng sốt ruột, nhưng chỉ cho rằng con trai đang bận rộn với việc tốt nghiệp và chuẩn bị ra nước ngoài, sợ quấy rầy đến suy nghĩ của con nên không dám hỏi han quá nhiều, chỉ có thể quan tâm nhiều hơn trong những hành động cụ thể hàng ngày.
Bữa trưa hôm đó, Khổng Tĩnh Hoa gắp một miếng thịt cho con trai, xót xa nói:
“Con à, dạo này sao cứ nhốt mình trong phòng mãi vậy? Ăn thêm tí thịt đi, con gầy đi trông thấy rồi đấy.”
“Đúng thế, sức khỏe là quan trọng. Người trẻ không nên thức khuya quá.” Khương Thạch cũng gắp thêm vài món vào bát cho con trai cả, rồi lại gắp thêm ít thức ăn cho cô con gái út.
Đối mặt với chén cơm đầy ắp trước mặt, cùng sự quan tâm tha thiết của cha mẹ, Khương Minh Nghiêu há miệng mấy lần định nói rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu vẫn hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT