Mấy ngày nay, bởi vì dành quá nhiều tâm sức cho phương án trò chơi, Ân Minh Lộc đến lớp tinh thần vô cùng sa sút, lông mi khẽ run, gắng gượng mở đôi mắt mơ màng sắp khép lại, cố nhìn chằm chằm lên bảng đen.
Tiết đọc sáng vốn đã dễ gây buồn ngủ, thân là hảo huynh đệ kiêm bạn cùng bàn của Ân Minh Lộc, Trịnh Giang Ninh vốn đang đọc to thơ cổ, giọng cũng nhỏ dần, cái đầu tuấn tú gật gù như gà con mổ thóc.
Nắng gắt cuối thu vừa đi qua, tiết trời chuyển lạnh, thủ đô đón đợt rét đầu tiên, cửa kính phòng học phủ mờ hơi nước, trở thành lớp bảo vệ hoàn hảo cho học sinh làm việc riêng hoặc lén ngủ gà ngủ gật trong giờ học.
Thế nhưng rất nhanh, hắn đã bị một đôi mắt to như chuông đồng ngoài cửa sổ làm cho giật mình tỉnh táo, hoàn toàn hết buồn ngủ. Cậu ta phản xạ cực nhanh, lập tức cầm lấy sách ngữ văn dựng lên trước mặt, làm ra bộ dáng chưa từng ngủ, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm: “Thái tử cập khách khứa biết chuyện lạ giả, bạc trắng y quan…”
Khóe mắt liếc sang hảo huynh đệ Ân Minh Lộc, phát hiện đối phương vẫn đang gục đầu trên bàn, khuôn mặt trắng trẻo nhắm nghiền mắt, bộ dạng hiển nhiên đang ngủ rất ngon. Trịnh Giang Ninh không nhịn được mà sốt ruột thay hắn, vừa định giơ chân đá cho một phát nhắc nhở là giáo viên đã tới, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện giáo viên đã khoanh tay sau lưng, lặng lẽ rời đi! Rời đi!?
Chẳng lẽ học bá thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Trịnh Giang Ninh buông chân xuống, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không ngờ rằng, chủ nhiệm lớp – thầy Dư – đã được Ân Minh Lộc chào hỏi từ trước, vì thế mỗi buổi tiết đọc sáng đều ngầm cho phép cậu ngủ thêm một chút. Đây cũng được xem là một trong những “đặc quyền” của học bá, học sinh có thành tích tốt luôn được thầy nới tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play