“Minh Lộc, ngươi như thế nào có thể cùng ca ca như vậy nói chuyện, ba ba mụ mụ ngày thường cứ như vậy dạy ngươi sao? Phải học được tiếp thu người khác hảo ý, đem ngươi thương lấy lại đây, mụ mụ rời đi nửa năm, ngươi đứa nhỏ này đều biến hư! Tự giác điểm đem tay nhỏ vươn tới, hôm nay là giao thừa, mụ mụ vốn dĩ không nghĩ giáo dục ngươi, nhưng ngươi vừa mới hành vi thật là thật quá đáng, mụ mụ chỉ có thể cho ngươi một chút giáo huấn, làm ngươi biết như vậy hành vi là không tốt!” – An Mỹ Quân mắng, trong lòng thầm nghĩ Ân Minh Lộc đứa nhỏ này thật sự không có giáo dưỡng, nếu sau này ai còn đến tặng lễ vật cho nó mà nó cứ lấy ánh mắt như bị thương để nhìn người ta, thì bà sẽ thiếu thu bao nhiêu tiền đây chứ!
Ân Minh Lộc không thèm để ý đến bà, cúi đầu nghịch ngón tay của mình, vừa ngơ ngác vừa thay đổi tư thế chân.
Đúng lúc này, sau khi tiếp đãi xong một lượt khách, Ân Vân Cừu xoa xoa huyệt thái dương, đi trở lại để ôm đứa nhỏ. Vừa mới bước vào đã thấy đứa nhỏ kia đang đổi chân liên tục như mọi khi, lúc thì đem chân trái đặt lên đùi phải, lúc thì lại đặt đùi phải lên chân trái. Vì chân quá ngắn, nên tư thế bắt chéo chân trông lại mũm mĩm mềm mại, không những không khiến người khác thấy thô lỗ, ngược lại còn thấy đáng yêu, béo trắng phúng phính.
Hắn đi tới, nhéo nhéo gót chân nhỏ mềm mại đáng yêu của đối phương, nói: “Sao lại cởi vớ ra, không sợ lạnh à?” Cho dù trong phòng có máy sưởi, dưới sàn lại trải một lớp thảm lông dày, cũng không thể vì vậy mà không biết quý trọng thân thể mình. Vừa nói, hắn vừa nhặt chiếc vớ lông nhỏ dưới chân lên, thuần thục nắm lấy chân đứa nhỏ, mặc kệ đối phương bĩu môi nhỏ tỏ vẻ không hài lòng, không cho phản kháng mà đeo lại.
Còn An Mỹ Quân, vừa thấy trượng phu thì vẻ mặt đang lạnh lùng trừng mắt liền biến thành nhẹ nhàng dịu dàng, ngay cả lời răn dạy cũng mềm như bông: “Minh Lộc, vừa nãy sao con lại có thể lấy vẻ mặt như bị thương đó đối xử với ca ca? Người ta có lòng tốt tặng lễ vật cho con, dù không thích thì cũng nên từ chối cho tử tế……”
Dù sao thì bà cũng đang cố tình ám chỉ rằng đứa nhỏ này vô lễ, tính khí nóng nảy, tính tình không tốt, cố ý mách lẻo với Ân Vân Cừu trước mặt hắn.
Nghe sơ qua một chút, Ân Vân Cừu liền hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng hắn không để bụng, xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ nhà mình, giọng đầy cưng chiều: “Không sao đâu, bảo bối không thích thì là không thích thôi.” Cũng đâu có ai quy định rằng giữa huynh đệ ruột thì nhất định phải thân thiết, huống chi lại còn chỉ là anh em họ, tâm tình của trẻ con mới là quan trọng nhất, thậm chí có chút kiêu ngạo một chút mới là có cá tính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT