Nhưng cuối cùng, Ân Vân Cừu vẫn thất hứa. Đến khi xử lý xong công việc ở công ty, trở về nhà đã là hơn mười giờ tối. Đứa trẻ đã ngủ, mà việc hắn đi sớm về muộn cũng đã trở thành chuyện thường ngày.
Đứa bé ấy, nhỏ nhắn, cuộn mình ngủ trên chiếc giường lớn. Trên giường chẳng có lấy một món thú bông nào, ngay cả ga trải giường cũng chỉ là một màu đơn sắc, càng làm cho chiếc giường vốn đã trống trải trở nên lạnh lẽo hơn.
Suốt hơn hai năm qua, số lần hắn bước vào căn phòng này đếm được trên đầu ngón tay. Cho đến khoảnh khắc này, Ân Vân Cừu mới ngỡ ngàng nhận ra, căn phòng của con trai mình thiếu thốn đến đáng thương. Những món đồ chơi mà cậu bé trên phố nhắc đến như “xếp gỗ”, “bóng rổ”, “Transformers”, “Spider-Man”, “tàu điện ngầm tổ hợp ở Dream Town” – những món đồ chơi mà trẻ con nào cũng yêu thích – hoàn toàn không hề xuất hiện trong căn phòng này. Hắn không tin rằng một đứa bé trai ở độ tuổi này lại không thích những món đồ chơi đó. Vậy mà mẹ của đứa trẻ, không rõ là do vô tâm hay vì lý do gì, lại chẳng nghĩ đến việc mua cho con vài món đồ chơi phù hợp với lứa tuổi.
Chỉ có trên bàn học nhỏ của đứa trẻ là đặt vài quyển sách, dường như là được lấy từ thư phòng của hắn. Nhưng đứa bé mới chỉ ba tuổi, liệu có hiểu được gì không?
Ân Vân Cừu cụp mắt xuống, giúp con đắp lại chăn, động tác đầy thương xót. Bởi hắn nhận ra, đứa trẻ ấy dũng cảm bước xuống hồ bơi xanh thẳm kia là vì trong quá trình lớn lên, không chỉ thiếu đi tình thương của cha, mà còn thiếu luôn cả sự yêu thương từ mẹ. Đứa trẻ ấy chỉ có thể tự mình tìm kiếm niềm vui cho chính mình.
Hắn phớt lờ vẻ mặt đầy khẩn thiết trước cửa phòng ngủ của An Mỹ Quân, lập tức đi đến thư phòng. Quả nhiên, trước giá sách, hắn phát hiện một chiếc ghế nhỏ.
Hắn đã từng thấy chiếc ghế này trước đó, nhưng chưa bao giờ để tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT