Dù ở chợ đêm buôn bán chẳng lời lãi bao nhiêu, Ân Ngọc Nga vẫn kiên trì cắn răng trụ lại. Bởi trong lòng cô luôn giữ chặt một niềm tin không gì lay chuyển: “Ta trọng sinh rồi, tuyệt đối sẽ tránh được con đường cũ thất bại, sớm muộn gì cũng vớ được món tiền lớn.” Chính tín niệm ấy chống đỡ cô qua những tháng ngày khó khăn. Mỗi ngày đều nở nụ cười giả lả tiếp khách, sống kiểu miễn cưỡng chịu đựng như vậy, vốn dĩ cũng còn ổn.
Nhưng điều khiến cô không tài nào nuốt trôi được là—một người đã trọng sinh, một “nữ xứng” không chịu thua như cô, thế mà lại trở thành hình mẫu để người ta so sánh thua thiệt!
Từ lúc rời Văn Thủy thôn cùng Tần Mậu lên thành phố bươn chải, họ đã chẳng phải là đôi duy nhất. Còn có một cặp vợ chồng trung niên gốc Quảng Đông cùng thôn, vì tuổi tác cao, sức khoẻ giảm sút, không còn kham nổi việc đồng áng nên phải vay tiền để vào thành lập nghiệp.
Khác với vợ chồng Ân Ngọc Nga, đôi vợ chồng ấy thành thật, tay nghề nấu ăn lại rất khá. Họ chỉ bán đồ ăn sáng dân dã như bánh bao, màn thầu, bánh quẩy, bánh hấp đường đỏ, cháo bát bảo, xíu mại... thỉnh thoảng thêm vài món lạ như bánh hạch đào hay bánh lưu sa. Quán chỉ mở vài tiếng vào buổi sáng, thế mà lúc nào cũng đông nghịt khách. Chưa đến hai tiếng đã bán hết sạch, thu dọn về nhà nghỉ ngơi.
Họ chọn đúng địa điểm — ngay cổng các xí nghiệp và trường học, nơi mà mỗi sáng là giờ cao điểm người ra kẻ vào.
Tay nghề lại ổn, khách quen ngày một nhiều. Dân thành phố chỉ cần nhìn thấy mặt họ là tự động đến mua. Mới nửa năm, hai vợ chồng đã kiếm được một khoản kha khá, Tết năm ấy về quê mà áo gấm lộng lẫy, rạng rỡ như “đại gia”.
Còn vợ chồng Ân Ngọc Nga thì sao? Vẫn tay trắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT