Kế tiếp một năm, thời gian lững lờ trôi qua.
Ân Minh Lộc và Ân Ngọc Kiều mỗi ngày đều dậy từ khi trời chưa sáng, mang theo hộp cơm giữ nhiệt, vượt hai tiếng đường núi đến thị trấn đi học. La lão thái xót ruột, nhưng đành bất lực, vì thời buổi ấy, việc học hành chính là một hành trình gian khổ.
Không biết từ khi nào, Phó Phái An biết chuyện, liền gửi từ Kinh Thị về một chiếc xe đạp mới tinh. Cả thôn trố mắt kinh ngạc. Từ đó, Ân Ngọc Kiều chở Tiểu Bảo, hai chị em đạp xe đến trường, rút ngắn đáng kể thời gian đến lớp.
Cơm còn nóng khi đến nơi, Ân Ngọc Kiều còn có thể tranh thủ đọc sách thêm nửa giờ mỗi ngày, thành tích vì thế mà tiến bộ rõ rệt.
Để cảm ơn, Tiểu Bảo sau khi học được cách viết chữ, đã tự tay viết một bức thư cảm tạ thật dài gửi thiếu niên kia. Cậu ta đọc đi đọc lại, rồi cùng với những bức thư trước đó của Tiểu Bảo, cất cả vào hộp, còn khóa kỹ như một báu vật.
Trước đây đều là Ân Ngọc Kiều viết thay. Tuy liên lạc thường xuyên nhưng vẫn thấy có khoảng cách. Giờ Tiểu Bảo đã tự viết thư được. Nét chữ tuy còn non nớt, nhiều lúc ghép vần sai, vẽ vòng tròn thay chữ, đến mức chị cũng đọc không ra, nhưng Phó thiếu niên lại luôn hiểu được. Cậu càng đọc càng cảm thấy thân thiết và yêu mến.
Tiểu Bảo: Hoa mai trong thôn nở rồi! Đẹp lắm! (Đính kèm một bông hoa mai ép khô)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT