Xong rồi, bị bắt tại trận khi đang “sờ cá” trong giờ làm việc.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu Ân Minh Lộc. Ngay sau đó, hắn cảm thấy có phần xấu hổ, thầm nghĩ tại sao lại bị bắt đúng lúc đang “p” tiểu hoàng đồ chứ. Nhưng dẫu sao hắn cũng là người lăn lộn nửa đời trong môi trường công sở, mặt dày tâm vững, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hắn lập tức tắt phần mềm, xóa mọi dấu vết rồi ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến.
Thế nhưng, khi ánh mắt chạm phải người kia, Ân Minh Lộc hơi khựng lại. Đối phương trông chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cao lớn tuấn tú, hàng lông mày kiếm rậm đen, đôi mắt cũng đen nhánh, môi tuy có hơi mỏng nhưng lại rất hợp với ngũ quan mạnh mẽ đầy khí khái. Dáng vẻ ấy vốn không thể tìm thấy ở những nhân viên văn phòng bình thường. Lại nhìn sơ mi trắng trên người đối phương, phom dáng cắt may hoàn hảo, cùng chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền nơi cổ tay, càng khiến Ân Minh Lộc chắc chắn người này chí ít cũng là cấp bậc giám đốc – chỉ là, hình như chưa từng thấy qua.
Điều khiến hắn thất thần không phải do vẻ ngoài tuấn tú của đối phương – người đẹp hắn thấy nhiều rồi – mà là vì dung mạo người nọ có vài phần giống với Nguyên Phượng, tình nhân cũ của hắn. Trong một thế giới xa lạ như thế này, đột nhiên bắt gặp một người có nét tương đồng với quá khứ, cho dù biết rõ đó không phải Nguyên Phượng, nhưng trong lòng vẫn trào dâng một cảm xúc khó tả – là kinh ngạc, là hoài niệm, cũng là vô hạn thương cảm.
Khi Lâu Vọng lên tiếng, vốn nghĩ sẽ dọa được cái cậu đang trong giờ làm mà không làm việc đàng hoàng, lại còn nghiêm túc "p" tiểu hoàng đồ. Nào ngờ, nam sinh kia chẳng những không hoảng loạn, mà còn cực kỳ thuần thục tắt luôn giao diện, bình tĩnh ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn. Cặp mắt đen nhánh ấy chớp chớp hai cái, như muốn lấy lòng, rồi khi nhìn rõ gương mặt hắn, lại đột nhiên ngây người khoảng ba bốn giây.
Ánh mắt ấy – hơi mở lớn, mang theo vẻ kinh ngạc không giấu được – giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Lâu Vọng lập tức vừa cảm thấy buồn cười, vừa có đôi phần vui vẻ. Hắn xưa nay luôn biết mình có bề ngoài không tồi, thời còn đi học thì nam nữ vây quanh không kể xiết. Nhưng sau khi bước vào thương trường, cho dù người ta có ngưỡng mộ cũng đều biểu lộ rất dè dặt, mờ nhạt. Đã lâu lắm rồi, hắn chưa thấy ai nhìn mình chằm chằm đến mức quên cả chớp mắt như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT