Hôm sau, đứng trước gương trong bộ âu phục chỉn chu cùng cà vạt thắt ngay ngắn, Chu Cẩm Hành nhìn thấy gương mặt tuấn tú của mình đã hiện rõ vài vết bầm xanh tím, khóe mắt cũng sưng đỏ. Chỉ khẽ chạm ngón tay vào một điểm trên da, cơn đau lập tức dội lên khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi. Đủ thấy đứa nhỏ Minh Lộc kia tối qua ra tay thật chẳng nhẹ chút nào.
Đối diện gương, Chu Cẩm Hành có phần bực bội. Thuốc bôi đã dùng cả tối vẫn không thể làm tan đi vết tích rõ ràng kia. Người thông minh chỉ cần liếc qua là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Vậy thì hôm nay hắn còn mặt mũi nào đi làm, còn có thể gặp ai ra sao?
Nếu không phải vì trận “chiến dịch quy mô nhỏ” bất ngờ nổ ra vào tối hôm qua, hắn thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi, hóa ra đóa tiểu hồng ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt hắn, kỳ thực lại là một đứa trẻ độc miệng, cứng đầu và ương ngạnh đến thế. Tất cả dịu dàng kia chỉ là cố tình lấy lòng hắn mà thôi. Chu Cẩm Hành đành thừa nhận rằng hắn đã nhìn lầm, nhưng đồng thời cũng không thể không thấy rằng, cái tính khí ngổ ngáo kia lại mang đến một cảm giác tươi mới kỳ lạ, so với sự dịu dàng như nước còn khiến người ta động lòng hơn.
Ngay cả khi lạnh mặt đánh người, dáng vẻ của thiếu niên ấy vẫn chẳng khác gì một con mèo con đang xù lông giành sủng ái, khiến người khác vừa đau vừa thương. Nếu trận đòn đó không rơi lên người hắn thì có lẽ hắn còn thấy dễ chịu hơn. Chu Cẩm Hành thầm nghĩ, thôi thì… đối phương táo bạo như vậy, chẳng phải cũng là vì quá yêu hắn mà thôi sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng hắn cũng tiêu tan đi ít nhiều. Hắn mở tủ quần áo, lấy ra chiếc cà vạt mà đứa nhỏ ấy đã mua cho mình từ trước, nghĩ hôm nay mang vào, xem như một cách dịu dàng để trấn an tâm tình thiếu niên còn đang giận dỗi.
Thắt xong cà vạt, Chu Cẩm Hành cầm điện thoại lên, phát hiện có đến năm, sáu cuộc gọi nhỡ — tất cả đều là từ Kiều An. Trong lòng hơi chột dạ, hắn nghĩ không biết có phải Kiều An xảy ra chuyện gì gấp gáp chăng, nếu không làm sao lại gọi dồn dập đến thế. Nhưng giờ này lại là lúc tắc đường cao điểm ở thủ đô, trong khi bên New York đã khuya muộn, không rõ có tiện để gọi lại hay không.
Đang lúc do dự, bên phòng kế bên vang lên tiếng mở cửa. Vừa nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng biết là Minh Lộc đã dậy. Tối qua, đó là lần đầu tiên thiếu niên kia chủ động yêu cầu tách giường ngủ. Trước giờ toàn là hắn chê đối phương dính người quá, tự mình đuổi sang phòng đối diện ngủ. Xem ra lần này quả thật giận không nhẹ, đến mức ôm gối đầu sang phòng bên, lạnh lùng mà dứt khoát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play