Trên đường trở về, Ân Minh Lộc cầm chiếc diều, vừa đi vừa trò chuyện cùng Tạ Yếm.
Khi trở lại sân, nhìn quanh, thiếu niên thấy đám cung nhân thường ngày lo toan cho cuộc sống của mình, đôi mắt trong veo như ngọc bảo châu sáng lên đầy tò mò. Hắn không thể không hỏi: “Minh Nguyệt đâu rồi?”
Hắn đột nhiên nhớ đến, đã lâu không nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng êm ái ấy, cũng không thấy dáng vẻ mỹ lệ của cung nữ thường xuyên mát xa, xoa bóp cho mình. Những người đi theo hắn quanh đây hầu hết là thái giám hoặc cung nữ tầm thường, đều đã già cả, chẳng còn ai trẻ trung, xinh đẹp như Minh Nguyệt.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác nhớ nhung với Minh Nguyệt.
Tạ Yếm lạnh nhạt đáp: “Cung nữ đó tuổi đã lớn rồi, thái giám đã cho phép nàng rời cung đi lấy chồng.” Đối với một hoàng đế ngôi cửu ngũ như Tạ Yếm mà nói, việc nhớ một cái tên cung nữ rõ ràng là điều hiếm thấy.
Ân Minh Lộc chu môi: “Nàng đâu có già, tôi nhớ rõ nàng mới chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi thôi, vừa mới trưởng thành.” Tuy nhiên, chỉ trong vòng nửa năm, bên cạnh hắn đã có không ít cung nhân ra đi, người mới đến cũng không ít. Vì vậy, việc chia ly không còn khiến hắn cảm thấy quá buồn bã.
Vừa dứt lời, hắn bị đôi mắt sâu thẳm của Tạ Yếm thu hút. Đối phương nhìn hắn lặng lẽ, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ chân thành, khiến Ân Minh Lộc không khỏi rùng mình. Hắn cảm giác như Tạ Yếm không muốn nghe thấy cái tên cung nữ ấy từ miệng mình, không biết nàng đã làm gì mà khiến Cảnh đế ghét đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT