Nha Thấu hiện giờ trông giống như một phiên bản thu nhỏ đáng yêu, đang ngồi ngay giữa lớp, chăm chú lắng nghe lời 001 nói. Những nhóm nhỏ ngồi tụ lại bên nhau, mỗi khi 001 nói một điều cần chú ý, Nha Thấu đều nghiêm túc gật đầu, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cũng bởi vì là phiên bản thu nhỏ nên đôi chân tay ngắn cũn của cậu lại càng khiến người khác cảm thấy đáng yêu. Trên khuôn mặt còn phúng phính nét trẻ con, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn đưa tay lên xoa nựng.
001 vừa nhớ đến cảnh Phương Chí lúc nãy, trong lòng càng thấy Nha Thấu thật đáng thương. Sau một loạt thao tác, trước mặt Nha Thấu lại một lần nữa hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Chỉ là lần này, ánh sáng ấy hiển thị ra một bảng thông tin chi tiết:
【Tên người chơi: Nha Thấu (Tên đặc biệt thật đấy ~)】
【Thể lực: 5 (Thân thể yếu ớt, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, việc gì cứ để người khác làm giúp~)】
【Nhan sắc: MAX (Con cưng của Thượng Đế, không thể dùng những con số tầm thường để đánh giá)】
【Trạng thái: Sốt (Cần được chữa trị ngay lập tức!)】
【May mắn: ? (Không thể đánh giá)】
【Kỹ năng: Tạm thời chưa có (Thử làm nũng xem, biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ?)】
【Đánh giá viên: S】
Tất cả các chỉ số này đều do đích thân đánh giá viên chấm. Mà "S" lại nổi tiếng là "đại ma vương" vì miệng độc và cực kỳ khắt khe. Ngoài những cái tên hàng đầu trong bảng xếp hạng, hầu hết các nhân vật khác đều bị S chấm thảm không nỡ nhìn.
Ấy vậy mà lần này là lần thứ hai, và cả hai lần S đều cho đánh giá cực kỳ cao, thậm chí còn cẩn thận để lại lời bình cho từng mục.
001 cảm thấy như thể có điều gì đó đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình.
【Để bù đắp cho lỗi hệ thống, tặng ký chủ một lượt quay buff miễn phí.】
001 đã dựa vào bảng thông tin vừa rồi để lập kế hoạch cho Nha Thấu, giờ liền đem toàn bộ chỉ số "may mắn" chuyển qua buff thể lực, chỉ cần không xảy ra bất trắc gì, Nha Thấu chắc chắn sẽ quay được buff này.
Bộ dạng cậu ấy khá cân bằng, kể cả gặp phải tình huống ngoài ý muốn, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể sống sót đến cuối cùng.
【Bắt đầu quay đi.】
Nha Thấu gật đầu, bàn tay trắng mịn vừa chạm vào ánh sáng thì…
“Phành!”
Một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa lớp khiến Nha Thấu giật mình, tay run lên ấn trúng nút quay buff.
Kim đồng hồ trên vòng quay xoay tít một lúc, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, cuối cùng chậm rãi dừng lại tại khu vực… đẹp đẽ nhất.
——【Nhan sắc buff】
001 im lặng hồi lâu: 【……】
Nha Thấu chờ mãi không thấy 001 phản ứng, tiếng động ngoài cửa lớp lại tiếp tục vang lên, dường như có xung đột gì đó đang xảy ra. Hai luồng áp lực đồng thời ập đến khiến cậu thấy bất an.
Vì lo lắng, cơ thể Nha Thấu vô thức ngồi thẳng tắp, môi mím lại, ngón tay gãi nhẹ, thăm dò hỏi:
“Có vấn đề gì… không?”
【……Không có.】
001 cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực này.
Không phải là buff nhan sắc không tốt, mà là… Nha Thấu vốn dĩ đâu có cần thêm.
Cậu là NPC hàng đầu trong khu vực game tình cảm, nổi bật giữa một rừng mỹ nhân, thậm chí còn được đánh giá MAX nhan sắc bởi chính “Đại ma vương” S.
Cậu cần cái buff này làm gì chứ?
【Tuy hơi vô dụng chút…】001 xót xa an ủi, 【Nhưng biết đâu lại có tác dụng bất ngờ nào đó.】
【Chỉ cần cậu không để lộ thân phận mình là NPC của game tình cảm là được.】
Đây là lần thứ hai 001 nhắc nhở điều này.
Nha Thấu hơi khựng lại: “Vì sao?”
Cảm xúc của cậu hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không giấu được vẻ ngơ ngác và thắc mắc.
【Để giữ cho hai khu vực hoạt động ổn định. Nếu thân phận bị lộ, cậu sẽ không thể quay về khu trò chơi tình cảm được nữa.】
001 không thể nói ra sự thật, đành phải bịa chuyện để lừa cậu.
Cái giá của việc không thể về nhà… quá lớn. Nha Thấu nghe xong, mặt trắng bệch gật đầu.
“Vậy… làm thế nào mới xem như là quá màn ?”
Nha Thấu cố gắng gom góp tất cả thông tin mình có, cuối cùng hỏi ra điều quan trọng nhất.
001 trả lời bằng giọng máy móc, vô cảm:
【Cậu là người chơi giả trang thành NPC. Nhiệm vụ chính là trở về nhà – tức là giữ vững thân phận, không để bất kỳ NPC hay người chơi nào phát hiện ra, và sống sót an toàn đến cuối cùng.】
【Trong thời gian đó, nếu có người chơi nào vượt ải trước thì cậu cũng sẽ được tính là hoàn thành. Chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ cá nhân hệ thống giao cho là được.】
【Cậu có thể chọn bên: NPC hoặc người chơi.】001 ngập ngừng một chút, nhưng sau lần nói dối đầu tiên, giờ đây cũng không còn khó khăn gì,
【Nhưng tôi khuyên cậu chọn phe NPC và cố gắng sống sót một tháng.】
Tiếng động ngoài cửa càng lúc càng lớn, khiến cả lớp bắt đầu xôn xao. Không ít NPC ở các lớp khác đã đổ ra hành lang, ai cũng mang theo nụ cười kỳ quặc.
“Nhất định phải chọn một phe sao?” – Nha Thấu hỏi.
【Ừ.】001 gật đầu,
【Ký chủ, nơi này không phải khu tình cảm. Quan hệ giữa người chơi và NPC không dễ chịu như cậu tưởng đâu.】
Hai bên vốn là đối địch. Có thể ví như nước với lửa, gần như không thể trung lập được.
Ít nhất, từ khi 001 có ý thức đến nay, chưa từng thấy có ai vừa qua lại giữa hai phe, vừa sống sót an toàn.
【Tôi khuyên chọn phe NPC vì thân phận hiện tại của cậu không phù hợp để giúp người chơi. Tiếp xúc quá nhiều với họ sẽ khiến NPC nghi ngờ.】
【Hơn nữa, trong trò chơi này, khả năng thắng của người chơi… rất thấp.】
Nha Thấu còn chưa kịp nghiền ngẫm hết những điều 001 vừa nói, thì Lưu Lộ đã xuất hiện.
Dường như hắn có hứng thú đặc biệt với Nha Thấu:
“Tiểu thiếu gia, người chơi sắp vào rồi.”
Bị cắt ngang giữa lúc đang suy nghĩ, Nha Thấu không giấu được bực mình.
“Này,” – Cậu liếc hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tiểu thiếu gia thì làm sao mà nhớ tên người thường, tất cả đều dùng một tiếng "này" để gọi.
" Ngươi mở miệng dài hơn người khác sao?”
Lưu Lộ khựng lại giữa chừng, “…Gì cơ?”
“ Ngươi thật ồn ào.”
Lưu Lộ chỉ là một NPC bình thường, cậu không cần phải đặc biệt chú ý. Hơn nữa, thiết kế nhân vật của cậu rất đơn giản, vì vậy dù có nói nhiều đến đâu, cậu trông vẫn rất bình thường.
"Hiện tại ta không muốn nghe ngươi nói chuyện." Nha Thấu từ chối tất cả giao tiếp với cậu, hoàn toàn làm tròn vai một thiếu gia ngốc nghếch.
Thiếu niên cúi đầu, đôi mi hơi run rẩy. Cậu không kịp chỉnh lại quần áo, để lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế . Cả người mệt mỏi, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng tính cách vẫn hư hỏng như cũ, vẻ ngoài cũng chẳng khác gì trước – kiêu ngạo và không quan tâm đến ai.
Tuy vậy, dường như có gì đó đặc biệt, khiến người khác cảm thấy rằng chỉ cần là người này, cho dù làm gì cũng có thể tha thứ.
Lưu Lộ cảm thấy có chút ngớ ngẩn.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, người chơi đã bị giáo viên dẫn vào phòng học.
Phó bản mở ra với 50 người, chia thành năm nhóm, mỗi nhóm 10 người đi vào các phòng học khác nhau.
Nhóm của họ có hai người bị thương, một người đàn ông vạm vỡ mặt đầy vết máu, có vẻ như vừa gây ra xáo trộn ở ngoài phòng học.
Giáo viên đặt thư lên bục giảng, không quan tâm đến những người bị thương, ngược lại mỉm cười nói: “Để các em nhanh chóng hòa nhập và bắt đầu học, nhóm học sinh chuyển trường trước hãy tự giới thiệu.”
Người chơi nhìn nhau, đối diện với NPC không mấy thân thiện dưới bục giảng, họ cảm thấy lo lắng. Kinh nghiệm còn non nớt, họ không dám lên trước, mắt họ chuyển hướng sang những người chơi lâu năm, mong chờ một câu trả lời.
Những người chơi lâu năm cũng đang quan sát tình hình, thầm đánh giá mức độ nguy hiểm của NPC ở đây.
Chẳng mấy chốc, không ai lên tiếng.
Ngược lại, hệ thống của Nha Thấu vang lên một thông báo:
【 Đinh —— nhiệm vụ cá nhân thông báo 】
【 Nhiệm vụ 1: Khi dễ người chơi, chèn ép họ (0/2) 】
Nha Thấu nắm chặt góc áo.
Một khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ này, cậu sẽ trở thành phe đối địch với người chơi. Nếu không giữ vững thiết kế nhân vật trong đội NPC, để lộ thân phận sau này cậu sẽ phải đối mặt với cái chết.
Nha Thấu không khỏi suy nghĩ về nhiệm vụ này, lần đầu tiên cậu nhận được nhiệm vụ cá nhân, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm giới hạn và yêu cầu của nó.
Khi dễ người chơi?
Làm thế nào để khi dễ?
Chèn ép như thế nào?
Thể hiện ra sao thì nhiệm vụ mới hoàn thành?
Cậu càng nghĩ càng thấy đau đầu, nhưng sự chú ý của cậu lại bị hệ thống nhiệm vụ thu hút. Lúc này cậu chỉ mơ hồ nhận ra: Có lẽ cậu phải là người đầu tiên khi dễ người chơi.
Cuối cùng, có một người chơi đứng lên.
Đó là người đàn ông bị thương.
Hắn là một người cơ bắp, với giọng nói trầm, tự giới thiệu là Văn Bân. Hắn rất thích tập thể hình, và hy vọng có thể qua bài kiểm tra trong một tháng để trở thành bạn học chính thức.
Lớp học dưới sân nghe được câu "Thông qua kiểm tra" liền nở một nụ cười khó hiểu.
Tiếng cười sắc nhọn, vang vọng trong cả phòng học. Nó như một cái lưới chờ đợi con mồi sa vào bẫy.
Lưu Lộ hờ hững lên tiếng, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Chúc cậu kiểm tra thuận lợi nha.”
NPC dưới sân sau khi nghe vậy cũng bắt đầu thảo luận:
“Có vẻ thú vị, có thể chơi lâu dài, nhưng chết quá sớm thì tiếc quá.”
“Chán chết, nếu nói vậy thì tối nay đã chết rồi.”
“Đúng vậy, họ hình như vẫn chưa hiểu quy tắc trường học đâu.”
Văn Bân cứng đờ, gật đầu, trong lòng căng thẳng.
NPC trong phó bản B cấp này thật sự quá kỳ lạ. Ngay từ đầu họ đã thể hiện ác ý mãnh liệt, và còn nhắc đến cái chết như một điều không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, họ dường như có ý thức riêng, điều này không giống với các NPC cấp thấp trong phó bản.
Phó bản càng có nhiều người chơi và cấp độ càng thấp, càng ít NPC có ý thức riêng. Vừa vào phó bản này, đã có 50 người, chắc chắn là cấp B.
Văn Bân tự nhủ mình đừng lo lắng.
" Này , sao lại ngồi đó làm gì?" Giọng thiếu niên vang lên, mang theo chút giọng mũi, không mấy dễ chịu.
Tất cả người chơi đều quay lại nhìn, lúc này mới nhận ra tiếng nói phát ra từ thiếu niên kia.
Cậu có mái tóc đen và đôi mắt xanh lam, vết đỏ trên mặt do vừa mới nằm xuống. Mặt cậu hơi ửng đỏ. Đôi mắt sáng như thiên thạch, khiến mọi người cảm thấy một khoảng cách khó vượt qua.
Cậu đang ngồi trên ghế dài, cau mày với vẻ mặt khó chịu.
“Đọc sai năm chữ, hay thật.”
Người chơi ngây người nhìn thiếu niên, trao đổi nhau trong phòng phát sóng.
【 Khi nào phó bản này có NPC đẹp như vậy!! Khi nào!! Tôi tuyên bố đây là bà xã tôi! 】
【 Tôi nhớ có một người chơi gọi Đường Nhạc, tôi suýt vọt lên khi thấy hắn, may mà tôi đã nhìn thấy bà xã. 】
【 Thật ra thiếu niên này cũng là người chơi, hắn có phòng phát sóng trực tiếp, lúc hắn 'khi dễ' người khác, đã phát trực tiếp. 】
Không trách người chơi ngây người, chủ yếu là phó bản này rất ít khi có NPC đẹp như vậy, đẹp đến mức khi nhìn mặt cậu, ngay cả những học sinh ngồi dưới cũng phải ngẩn ngơ. Cảm giác như cả người đều sáng lên.
Nguy hiểm trong phó bản dường như cũng giảm đi một chút.
Nha Thấu không biết rằng những người chơi đang bàn tán về mình trong phòng phát sóng. Trong khi nhiệm vụ "Khi dễ người chơi" đã hoàn thành một phần, cậu cũng có chút vui mừng, nghĩ rằng mình đã tìm ra cách để hoàn thành nhiệm vụ này.
Cánh môi hồng mềm mại khẽ mím, lúc khép lúc mở, đưa lên mang theo ý trào phúng, diễn xuất vai công tử kiêu ngạo ngông cuồng với ánh mắt đặt cao lên trên đỉnh đầu trông vô cùng thuần thục.
— “ Chỉ có vậy mà mong tưởng là đậu được ư ? Dựa vào ngươi?”
— “ Ngươi run cái gì ? Lên sân khấu giới thiệu bản thân chắc cũng sợ đi ? Ngươi là đồ vô dụng à?”
— “Ngươi đừng nói chuyện nữa, cái giọng quạ kêu của ngươi làm tai ta đau.”
— “Chỉ số thông minh của ngươi chắc dừng lại ở trình độ giáo dục thai kỳ rồi nhỉ?”
Lúc Phương Chí bước vào từ cửa, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này: Cậu công tử con nhà giàu ngồi ở trung tâm, vắt chéo chân nói chuyện mà như đang lên lớp. Xung quanh còn có Lưu Lộ đang hùa theo, trông ngốc nghếch mà cứ như con vẹt lặp lại lời.
Vẻ ngoài trắng trẻo xinh đẹp thật sự rất bắt mắt, Phương Chí bước nhanh tới, lấy áo khoác đang vắt trên vai mình đắp lên đùi Nha Thấu.
Giáo sư bất lực với hắn, “Phương Chí, lần sau nhớ tới sớm một chút nhé.”
Phương Chí đá Lưu Lộ một cú ngã lăn, rồi ngồi xuống bên cạnh Nha Thấu. Hắn không thèm nhìn cô lấy một cái, lạnh lùng trả lời qua loa: “Còn chưa vào học mà.”
— Vô cùng kiêu ngạo.
Nha Thấu không ngờ Phương Chí lại học cùng lớp với mình.
Hiện tại trên đùi đang là áo khoác của hắn ta, bên cạnh còn có ông trùm lớp ngồi, vừa mới thả lỏng được một chút, thần kinh lại căng thẳng trở lại.
Nhiệm vụ cá nhân vẫn dừng lại ở (1/2), không có bất kỳ biến chuyển nào, Nha Thấu không thể hiểu nổi cái gọi là tiêu chuẩn “bị bắt nạt” này là thế nào.
Cảm giác có ánh mắt đang dừng lại trên người mình, như đang âm thầm quan sát và suy tính. Khi Nha Thấu ngẩng đầu lên, ánh mắt đó đã biến mất, hòa lẫn vào những người chơi khác.
“Nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm à?” Phương Chí nghiêng người lại gần, tay đặt lên lưng ghế sau lưng cậu.
Tay hắn ta rất lớn, có thể bao trọn tay cậu trong lòng bàn tay. Ngón tay thon dài, khi siết lại gân tay nổi rõ, trông đầy sức mạnh, vô tình hay cố ý lại áp sát vào eo cậu.
Bị hắn ta làm vậy, Nha Thấu suýt thì bật dậy, “Tránh xa tôi ra một chút.”
Phương Chí làm như không nghe thấy, cúi đầu chỉnh lại áo khoác, cẩn thận không để lộ ra bất kỳ khe hở nào.
Trên bục, số học sinh chuyển trường ngày càng ít, chỉ còn lại một chàng trai mặc đồ đen và một cô gái cầm dù.
Người con trai đó rất cao, ước chừng 1m9. Lông mày rậm, mắt sáng, gương mặt có đường nét rõ ràng sắc sảo, là kiểu khiến người ta phải ngoái nhìn ngay từ cái liếc đầu tiên.
Đôi mắt đen sâu thẳm như mặt hồ, hoàn toàn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh bước lên, bình thản giới thiệu: “Cố Dung Thời.”
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai thiếu niên:
【Đinh —— Phát động nhiệm vụ cá nhân】
【Nhiệm vụ 2: Trong tình huống không bị lộ thân phận, khiến người chơi Cố Dung Thời làm việc cho bạn.】
Nha Thấu ngây ra: “Hả?”
Vừa mới chọn đứng về phía NPC, bây giờ lại phải dùng thân phận đó để chiêu dụ người chơi. Với mối quan hệ căng thẳng giữa hai phe, chẳng phải là đang tự đào hố cho mình sao?
Hơn nữa…
Nha Thấu liếc nhìn Cố Dung Thời trên sân khấu.
Cậu có thể thấy độ thiện cảm của mọi người, ví dụ Phương Chí là 30, Lưu Lộ là 20, những người chơi và NPC khác chưa giao lưu thì đều giữ ở mức 10.
Chỉ có Cố Dung Thời…
【Họ tên: Cố Dung Thời】
【Thiện cảm: 0】
Một con số 0 đặc biệt rõ ràng.
0 điểm thiện cảm, làm sao khiến anh ta làm việc cho mình đây? Nhiệm vụ này khó quá, nếu không hoàn thành thì phải làm sao? Nha Thấu cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cố Dung Thời không để ý đến các NPC khác, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Nha Thấu đang ngồi giữa đám đông, “Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”
Rõ ràng, câu đó là nói với cậu.
Nha Thấu sững sờ, không ngờ anh ta lại chủ động bắt chuyện. Suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hỏi đi.”
Khóe miệng Cố Dung Thời cong lên.
“ Cậu có bạn trai chưa? Hoặc là…” Anh ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục với vẻ nghiêm túc đến mức khiến người ta căng thẳng, “ Cậu có thích ai chưa?”
Phương Chí đang chỉnh áo khoác cũng dừng lại, từ lúc bước vào tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn về phía học sinh chuyển trường, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Hắn chống một tay lên lưng ghế Nha Thấu, nhìn như đang ôm trọn câụ vào lòng, mang cảm giác muốn công khai chủ quyền. Sau đó hơi nghiêng người, đôi mắt đen như mực ánh lên cảm xúc hỗn loạn.
Giống như đang cười, lại như không.
“Ồ.”
“Cậu tiếp tục đi.”