Tiểu thiếu gia chính là Lục Tố, ánh mắt Tống Minh Ngạn thoáng lóe sáng.
Anh ta và Lục Dực An ở tầng ba, sau khi ra khỏi thang máy, anh ta đi thẳng về phòng, lúc này Lục Dực An vừa mới ngủ, anh ta xoay người Lục Dực An lại: "Em vừa thấy A Tố ra ngoài, muộn thế này, lẽ nào là đi gặp bà nội à?"
Lục Dực An mơ màng: "Kệ nó đi." Mắt cũng không mở mà kéo Tống Minh Ngạn lại đè xuống dưới người hôn loạn xạ: "Vợ à, em thơm quá…"
Tống Minh Ngạn ghét bỏ né tránh: "Anh có thể để tâm vào chuyện chính được không hả! Tình hình bây giờ anh còn chưa nhìn ra sao? Bà cụ vốn không có ý định giao công ty cho ba, có khi nào bà cụ gọi Lục Tố đến để bàn chuyện thừa kế công ty không?"
Anh ta hừ một tiếng: "Bà cụ thiên vị thấy rõ, Lục Tố mới về nước đã mua xe thể thao mới cho rồi, trong khi em vừa đổi xe mấy hôm trước thì bà ấy lại nói bóng nói gió nhắc nhở em mấy lần là phải tiết kiệm, mà cái xe kia em cũng lái được gần một năm rồi chứ ít gì."
Lục Dực An mở mắt ra cười nhạo anh ta: "Ai mà không biết A Tố là đồ vô dụng học hành chẳng ra gì, dốt đặc cán mai, bà nội không ngốc đến thế đâu."
Tống Minh Ngạn vẫn không yên tâm: "Hồi sinh nhật bà cụ năm ngoái, em có nghe ba và chú ba nói, trước đây người bà cụ coi trọng nhất là ba của Lục Tố…"
"Có coi trọng thì cũng đã chết mười năm rồi." Lục Dực An đưa tay luồn vào trong áo sơ mi của Tống Minh Ngạn: "Muộn thế này A Tố còn có thể đi đâu được? Chắc chắn là đi chơi bời, em suốt ngày lo lắng cho cậu em chồng của em, không bằng nghĩ xem lát nữa làm sao để thỏa mãn chồng em đi."
Tống Minh Ngạn cuối cùng cũng yên tâm, gạt tay Lục Dực An ra, đứng dậy xuống giường: "Vội cái gì, để em đi tắm đã."
Một lát sau, anh ta tức giận bước ra khỏi phòng tắm: "Ai giặt áo choàng tắm của em bằng máy giặt thế!"
Lục Dực An nhắm mắt nói: "Có cái áo thôi mà, mua cái khác là được chứ gì."
Suốt buổi tối nay Tống Minh Ngạn vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng, lúc này cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả giận, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng, cầm điện thoại định gọi cho quản gia thì đột nhiên nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm.
Quản gia là người thân tín năm của Tô Quỳnh Ngọc, cả nhà họ Lục đều kính nể bà ấy ba phần, Tống Minh Ngạn không dám đánh thức bà ấy.
Thế là Tống Minh Ngạn đi thẳng xuống tầng một, gọi tất cả người giúp việc đến phòng khách.
Những người giúp việc ở lại qua đêm đứng thành hàng trước bàn trà, tự dưng nửa đêm bị gọi dậy nên lúc này ai nấy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tống Minh Ngạn ngồi vắt chéo chân dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt xoa thái dương: "Hôm nay ai phụ trách dọn dẹp tầng ba?"
Mọi người nhìn nhau, vài giây sau, người phụ nữ ngoài cùng căng thẳng nắm chặt vạt áo ngủ, lo lắng đáp: "Ngài Ngạn, là tôi, có chuyện gì…"
Tống Minh Ngạn mở mắt ngắt lời cô ta: "Tôi đã dặn là áo ngủ và áo choàng của tôi phải giặt tay bằng nước lạnh, cô dám lười biếng dùng máy giặt làm hỏng áo choàng của tôi à?"
Người phụ nữ vội vàng giải thích: "Không phải đâu ngài Ngạn, sáng nay đại thiếu gia nói để anh ấy làm, không cho tôi đụng vào quần áo."
Mặt Tống Minh Ngạn không chút biểu cảm: "Ý cô là tôi vu oan cho cô à?"
"Không, không có, tôi…"
"Sáng mai tìm dì Chu lãnh lương, sau khi tôi thức dậy thì không muốn nhìn thấy cô nữa, đã hiểu chưa?"
Người phụ nữ cố nén nước mắt: "Hiểu... rồi ạ."
Trong phòng khách im lặng như tờ.
Tống Minh Ngạn cuối cùng cũng nguôi giận, buông tay đứng dậy, xoa cổ tay đi lên lầu.
…
Sườn núi phía sau nhà tổ của nhà họ Lục.
Lục Tố dừng xe, tắt máy rồi xuống xe.
Sau khi băng qua một lùm cây rậm rạp thì trước mắt là một hàng rào thép gai kiên cố dày đặc che khuất đi phần lớn tầm nhìn, tuy nhiên có một chỗ mà nếu đứng đúng thì vẫn có thể nhìn thấy nhà tổ của nhà họ Lục dưới chân núi.
Lục Tố đi đến vị trí đó, nhìn xuống chân núi.
Đèn đóm sáng trưng.
Lục Tố xoa nhẹ ngón cái vào đầu ngón trỏ.
Một lúc sau, cậu lấy một điếu thuốc ra, bật lửa châm thuốc, ánh lửa đỏ rực lập loè trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động đã phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Lục Tố lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị —— Lục Hoa Thu.
Mười mấy giây sau, Lục Tố mới bắt máy, giọng nói khàn khàn như chưa tỉnh ngủ: "Cô út, bên cô là ban ngày chứ trong nước đang là ban đêm đó, nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của người khác…"
"Đừng có mà giả bộ." Lục Hoa Thu cười một tiếng: "Không phải vừa lái xe thể thao mới ra ngoài sao." ( truyện trên app t.y.t )
Lục Tố cũng cười theo: "Đúng là không có gì qua mắt được cô, khi nào cô về nước? Con ra sân bay đón."
"Hợp đồng còn chưa đàm phán xong, chắc mấy ngày nữa đi." Lục Hoa Thu nói: "Chỉ là chợt nhớ ra nên nhắc con một tiếng, mai là sinh nhật của Dực Khiêm, tuy nó không ăn được nhưng con vẫn mang một cái bánh kem đến giúp cô nhé, món nó thích nhất là bánh kem hạt dẻ."
Lục Tố quay người: "Được rồi, mang một cái bánh kem hạt dẻ lớn giúp cô, anh ấy đang ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện gì chứ! Nó chuyển đến viện điều dưỡng lâu rồi, tên là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, con đừng có dửng dưng không coi ra gì, mai nhất định phải đến đấy, địa chỉ là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, cái chỗ nằm trên núi sinh thái ngoại ô ấy, đừng có đi nhầm."
"Nghe thấy rồi." Lục Tố vẫn giữ nguyên nụ cười: "Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng."
*
Chín giờ sáng hôm sau, Từ Hồi Chu xách hai cái túi bằng giấy kraft đi ra khách sạn.
Anh đi bộ dọc theo vỉa hè một lúc thì tìm thấy chiếc xe con đang đỗ ở vị trí đỗ xe tạm thời.
Cậu thanh niên của cửa hàng xe nhìn thấy anh thì nhanh nhẹn bước xuống xe từ ghế lái: "Anh là anh Lý phải không ạ?"
Từ Hồi Chu mỉm cười gật đầu.
Vẻ ngoài của anh toát lên sự sắc lạnh và xa cách khiến người khác e ngại không dám đến gần, dẫu cho có tắm mình trong ánh nắng mặt trời cũng không xua tan đi được cái vẻ băng giá ấy, tuy nhiên, anh lại luôn cư xử vô cùng lịch thiệp và đúng mực, khiến người đối diện cảm thấy mình được tôn trọng và quý trọng.
Thái độ của cậu thanh niên bất giác trở nên cung kính, hai tay đưa chìa khóa xe: "Anh lái xong cứ đỗ đâu cũng được, báo địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự đến lấy."
"Cảm ơn." Từ Hồi Chu nhận lấy chìa khóa xe.
Anh lái xe ra khỏi thành phố theo chỉ dẫn của định vị, cảnh vật hai bên đường từ những tòa nhà cao tầng biến thành những hàng cây xanh rợp bóng, hai tiếng sau, một cánh cổng lớn ẩn mình giữa những hàng cây và hoa lá xuất hiện trong tầm mắt.
Dòng chữ "viện điều dưỡng Sâm Dưỡng" được mạ vàng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Ở cổng ra vào có đặt thanh chắn, bên cạnh là một bốt bảo vệ khá lớn.
Bên trong bốt có một người đàn ông trung niên đang uống trà, lướt điện thoại, âm thanh mở rất lớn, Từ Hồi Chu thấy đã lâu mà không có động tĩnh gì nên hạ cửa kính xe xuống, bấm còi.
Lúc này bảo vệ mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiếc xe, trông không rẻ, tuy nhiên cũng không quá đắt, là kiểu có chút tiền nhưng không phải là đại gia, rồi lại liếc nhìn Từ Hồi Chu, đeo kính và khẩu trang, thấy không có ấn tượng gì nên bảo vệ lại cúi đầu xem video: "Có chuyện gì?"
Từ Hồi Chu lịch sự nói: "Tôi đến xem môi trường."
Bảo vệ đã quen với việc này, viện điều dưỡng Sâm Dưỡng là viện điều dưỡng tư nhân cao cấp, chi phí rất đắt, người đến xem xét môi trường trước không ít, anh ta không ngẩng đầu lên nữa, giơ một tay mở thanh chắn.
Từ Hồi Chu kéo kính xe lên, lái xe từ từ vào viện điều dưỡng Sâm Dưỡng.
Từ cổng lớn đến viện điều dưỡng còn một đoạn đường, hai bên đường trồng đầy những cây phượng vĩ cao lớn, sum suê, những bông hoa đỏ tươi rực rỡ như một đám mây lửa khổng lồ, sau khi đi qua con đường phượng vĩ thì đến bãi cỏ xanh mướt và hồ nhân tạo, phía xa xa là sân golf.
Ánh nắng chan hòa, có không ít người già đang đi dạo, trò chuyện và nằm tắm nắng trên bãi cỏ.
Cuối bãi cỏ là viện điều dưỡng nguy nga, Từ Hồi Chu đi theo biển chỉ đường đến bãi đỗ xe, anh không đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời mà đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Sau khi tìm một góc khuất camera giám sát, anh đỗ xe, xách một trong hai túi giấy xuống xe, đi vào nhà vệ sinh trước.
Khi đã vào trong buồng vệ sinh và đóng cửa lại, anh lấy một chiếc áo blouse trắng, một đôi găng tay trắng, một tấm thẻ nhân viên từ trong túi giấy ra.
Trên thẻ nhân viên ghi —— Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, hộ lý Lý Tường.
Từ Hồi Chu mặc áo blouse trắng vào, đeo thẻ nhân viên, tiếp đó tháo kính gọng đen ra nhét vào túi, cuối cùng mới mở cửa buồng vệ sinh đi ra.
Sau khi đến bồn rửa tay rửa sơ qua, anh thong thả bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Anh không đi thang máy mà chọn đi thang bộ.
Lúc đến hành lang tầng hai, anh phát hiện một chiếc xe đẩy dọn vệ sinh, thế là anh lấy găng tay trắng ra đeo vào, vô cùng tự nhiên mà tiến lên nắm lấy tay cầm của xe rồi đẩy vào thang máy, bấm nút chọn tầng sáu.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng sáu, cửa thang máy mở ra, trước mặt có hai hộ lý đang trò chuyện, Từ Hồi Chu đẩy xe dọn vệ sinh ra ngoài: "Chào buổi sáng."
Hai người hộ lý cũng đáp lại: "Chào buổi sáng." Họ không nhìn Từ Hồi Chu, cười nói đi vào thang máy.
Cửa thang máy lại đóng lại, ở sảnh lớn tầng sáu có một quầy y tá, lúc này chỉ có một y tá đang sắp xếp đồ đạc ở quầy, phía trên quầy treo hai tấm biển chỉ đường.
Một tấm chỉ về phía bên trái, 601, một tấm chỉ về phía bên phải, 602.
Tầng sáu của tòa nhà này chỉ có hai phòng bệnh.
Từ Hồi Chu không dừng bước, đẩy xe dọn vệ sinh rẽ trái vào một hành lang dài.
Hành lang rộng rãi, sáng sủa, hai bên là cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, những hàng cây cối xanh um tươi tốt được cắt tỉa ngang tầm cửa sổ, không che khuất tầm nhìn và ánh nắng.
Ánh nắng dịu nhẹ, sàn nhà sạch bóng loáng trải đầy những vệt nắng mềm mại, bánh xe không gây tiếng động lăn trên mặt đất, Từ Hồi Chu im lặng đi qua hành lang, rồi sau khi rẽ phải và đi thêm một đoạn ngắn, anh lặng lẽ dừng lại trước cửa phòng 601.
Cửa khép hờ.
Từ Hồi Chu gõ cửa, đợi vài giây nhưng bên trong không có tiếng trả lời, anh khẽ đẩy cửa ra, đẩy xe dọn vệ sinh vào.
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu xanh Klein gradient dừng lại trước thanh chắn, bấm còi inh ỏi.
Bảo vệ ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, liếc nhìn qua, giây tiếp theo lập tức bỏ điện thoại xuống mở thanh chắn, sau đó chạy ra khỏi bốt bảo vệ, tươi cười cúi chào.
"Chào buổi trưa, viện điều dưỡng Sâm Dưỡng hân hạnh chào đón quý khách!"