Không khí giữa sân rất náo nhiệt, nhưng lại nghe rất rõ một âm thanh: "Lúc các ngươi còn tranh nhau bắn hồng tâm, áo choàng đã bị ta lấy đi từ lâu rồi!"
Nói xong chỉ thấy một con ngựa trắng, toàn thân không chút tạp sắc, cõng một thiếu niên đến, thiếu niên mặc một thân gấm trắng mây đen, mái tóc dài không hề đội quan giống như người khác, chỉ buộc một sợi dây bay múa phấp phới, đó không phải Phong Gian Nguyệt, thì là ai?
Phong Gian Nguyệt cầm cung khắc gắn lông trắng, giương tay bắn một mũi tên, mũi tên xé gió lao ra, bắn trúng cành liễu đang treo chiếc áo lông rũ xuống, cành liễu bị gãy rồi văng mạnh về phía trước, khoảnh khắc áo lông bay xuống, Phong Gian Nguyệt phi ngựa đuổi đến, tóm lấy áo lông khoác lên trên người.
Trên đài lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, trước đó mọi người đều tranh nhau bắn hồng tâm, nhưng quả thật hồng tâm vẫn là một điểm đỏ khá to, cành liễu mềm mại bay bay trong gió mới càng khó bắn, cho nên mũi tên này đúng là tuyệt vời. Huống hồ diện mạo Phong Gian Nguyệt chẳng hề thua kém Lăng Thanh Vân, trọng điểm hơn là hắn vẫn chưa có hôn phối, tất nhiên mức độ được hoan nghênh chỉ có hơn chứ không có kém, không ít người đã hối hận vì vừa nãy ném trâm hoa sớm, thậm chí ngay giữa ban ngày còn có kẻ ngắt hoa dại dưới đất tung xuống, vùng canh gác của Phong gia đều bị bứt trọc.
"Gian Nguyệt đệ lại đây!" Phong Gian Tuyết quát, trái ngược với giọng điệu hung dữ, khuôn mặt hắn không kiềm được mà giãn ra, "Muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, còn chút quy củ nào hay không?!"
"Ca, trước đó có ít việc... Không phải đệ phát hiện vẫn kịp Tế Thú Đại Hội, nên chạy về tham gia đây sao," Phong Gian Nguyệt cười nói.
A... Ta ý thức lại, tổ tông này rốt cuộc đã trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play