Vũ Nhược dẫn Tiểu Ngư Thương tiễn họ rời đi, vẻ lo âu trên mặt đã tan biến, thay vào đó là nụ cười dịu dàng.
Tiểu Ngư lớn hơn một chút và đã có thể mở miệng nói tiếng người.
“Mẹ, mẹ, gù gù gù.”
Lâm Khê đầy thắc mắc: “Tại sao nó gọi cô là mẹ?”
Vũ Nhược xoa đầu Tiểu Ngư, giải thích: “Bản năng sinh học thôi, câu nói đầu tiên của bất kỳ sinh vật nào cũng là gọi mẹ.”
Tiểu Ngư nhảy lên khỏi mặt nước, thổi bong bóng.
Tiểu Thủy tựa vào lan can, nói: “Hôm nay Tiểu Ngư trông đẹp trai hơn rồi, năm sau nhất định sẽ biến thành hình dạng như Thương Lân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT