Làm bài xong vẫn không ngủ được, Giản Nhiên trèo lên tầng hai.
Cô đứng trên khung sắt đặt cục nóng điều hoà ở tầng hai, cong ngón giữa lại, khẽ gõ bốn tiếng lên cạnh sắt đã gỉ sét sau nhiều năm dãi dầu gió mưa.
Bên trong có một cậu con trai bằng tuổi Giản Nhiên mở cửa sổ ra.
Cậu là người thứ tư trong tấm ảnh đặt ở nhà Từ Trần Nghiên — Hạ Kỳ Lân.
Đuôi mắt Hạ Kỳ Lân bẩm sinh hơi rũ xuống, lúc không cười trông có chút u buồn. Lúc này, giữa chân mày cậu hơi nhíu lại, mang theo sự quan tâm: “Sao thế?”
Khác với khi đối mặt với người khác, phải cố gắng gượng cứng cỏi, Giản Nhiên lại rất dễ dàng thể hiện cảm xúc thật của mình trước mặt Hạ Kỳ Lân.
“Anh Lộc Lộc… Nằm Nằm Mèo đột nhiên biến mất rồi. Giống hệt hồi nhỏ vậy, tớ tìm mãi không ra cậu ấy… Tớ sợ lắm.”
Hết kỳ nghỉ hè, thời tiết đã lạnh dần.
Giản Nhiên vẫn chỉ mặc một chiếc đồ ngủ mỏng manh. Hạ Kỳ Lân khẽ thở dài trong mũi, xoay người lấy một chiếc áo khoác bóng chày từ tủ đưa cho cô.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT