Lúc đang nói chuyện về tiểu thuyết, hai người chậm rãi đi dọc con đường thì có một đứa bé bẩn thỉu từ trước mặt họ lướt qua. Đứa bé cúi gằm đầu, lặng lẽ đi theo phía sau một người lớn đang ôm đồ bước vội phía trước, cách nó hơn chục mét — rõ ràng không rảnh để quan tâm đến đứa trẻ.
Thấy vậy, Lận Phi Phi bỗng nói:
“Thật ra thỉnh thoảng tớ cũng rất ghen tỵ với cậu, cảm thấy ba mẹ cậu lúc nào cũng quan tâm cậu.”
Hạ Kỳ Lân còn đang nói chuyện tiểu thuyết, nghe câu này thì lập tức chuyển chủ đề, khiến cậu ngơ ra một lúc, không biết Lận Phi Phi là đang châm chọc hay an ủi mình.
Cậu không biết phải đáp lại thế nào, chỉ khẽ nhếch môi cười gượng.
“Không biết Nhị Ngũ Tử có nói với cậu không, ba mẹ tớ đều làm ăn buôn bán,” Lận Phi Phi thấy cậu lắc đầu thì tiếp tục: “Họ bận lắm, chẳng ai có thời gian quản tớ, tớ cứ như mấy món khuyến mãi kèm lon nước ngọt, nửa năm một năm mới gặp được họ một lần, những lúc khác thì toàn ở nội trú trong trường võ.”
Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng. Hạ Kỳ Lân chưa từng sống trong hai kiểu gia đình khác nhau, nên không biết bị bỏ mặc như cô khó chịu hơn, hay bị quản chặt như mình đau khổ hơn. Cậu chỉ biết, so với việc không được gặp cha mẹ, ít nhất có ba mẹ ở bên vẫn là điều tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT