Chương 1: Khi xuyên thành nam phụ trong tiểu thuyết truy thê thì phải làm sao?

Ta tên Ôn Hàn, là một thanh niên làm công ăn lương ở thế kỷ hai mươi mốt, trong một lần xem một bộ phim dài tập mà không ngủ mấy ngày mấy đêm mà dẫn đến đột tử. Cứ tưởng như thế sẽ được đi đầu thai sang kiếp khác an nhàn hơn nhưng không, đúng là ta được sang kiếp khác thật nhưng mà là hồn xuyên qua thời cổ đại, nhập vào một thân xác một pháo hôi điển hình. 

Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, ta mới biết thời đại này nam nhân cũng có thể sinh con, mà nguyên chủ chính là kèo dưới kia, chuyện này chưa phải là chuyện kinh khủng nhất, có chuyện càng đáng sợ hơn nữa là Ôn Hàn phát hiện y xuyên thành một nam pháo hôi, thích làm mình làm mẩy để đi đến con đường bị giết chết nhanh nhất khi đụng vào thụ chính. 

Mà công chính thì chính là chồng của nguyên chủ hiện tại, công chính là đại tướng quân của Thiên Bình quốc, là người tình trong mộng của tất cả nam nữ ở kinh thành, hắn có một bạch nguyệt quang. Những tưởng hắn và bạch nguyệt quang sẽ đi đến hạnh phúc lâu dài nhưng bị một tên trình giảo kim mặt dày mày dạn là nguyên chủ đây chen vào, y cầm một miếng ngọc bội tới đòi nợ mà ông nội của công chính từng hứa, ép công chính cưới mình. 

Ngoài mặt công chính không nói gì, nhận mệnh cưới nguyên chủ, nhưng sau đêm tân hôn công chính lại lên đường đi chinh chiến, nguyên chủ thẹn quá hoá giận mà không ngừng quậy phá phủ tướng quân, ông nội công chính vì cảm thấy cháu mình sau đêm tân hôn đã bỏ thê tử phòng không gối chiếc nên cũng thấy áy náy vì thế mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua mọi chuyện cho nguyên chủ.

Mà nguyên chủ cũng không ngu, y biết nếu y không dựa vào phủ tướng quân thì y cũng chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ không nơi nương tựa vậy nên, phá thì phá, quậy thì quậy y cũng chẳng dám làm gì to gan. 

Sau ba năm chinh chiến sa trường, công chính quay về mang theo trà xanh bạch nguyệt quang quay về, lấy danh nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử mà đem thụ chính vào ở trong phủ. Nguyên chủ lúc ấy thấy phu quân của mình chỉ mải mê bên người tình mà không quan tâm y, nên tát trà xanh bạch nguyệt quang ngay trước mặt công chính khiến hắn nổi giận phạt nguyên chủ ba mươi roi rồi cấm túc. Nguyên chủ không những không nhận ra tình cảnh của mình mà còn muốn lên kế hoạch giết thụ chính. Kết quả về sau thì ai cũng biết, nguyên chủ giết người không thành còn bị hưu thê, bị đuổi ra khỏi tướng quân phủ, chết cóng trên đường đầy tuyết.

Mà Ôn Hàn, lại xuyên vào thân thể nguyên chủ lúc công chính đã đi chinh chiến được hai năm rồi, tính toán thời điểm chỉ còn hơn một tháng nữa thì công chính mới cùng bạch nguyệt quang của hắn khải hoàn về kinh. 

" Cũng may, tất cả còn cứu vãn được." 

Những thứ không phải của mình tốt nhất đừng tranh giành làm gì, mạng sống vẫn quan trọng hơn, chuyện y cần làm bây giờ chính là đi xin Mạc lão tướng quân xin hoà ly trước khi đôi tình nhân kia quay lại. Cái gì mà công chính thụ chính, cái gì mà nam phụ pháo hôi, y không muốn dính vào ba cái chuyện máu chó đấy. Cuộc sống của y không do người khác làm chủ. Y có kinh nghiệm làm nhiều việc không lo không kiếm được tiền. 

Nghĩ vậy, Ôn Hàn suy nghĩ xem nên làm thế nào để Mạc lão tướng quân đồng ý cho y hoà ly, y nhớ trong ký ức của nguyên chủ có nói tới việc Mạc lão tướng quân vì giết địch trên sa trường mà gãy hai chân, từ đó về sau nằm liệt giường, vẫn an dưỡng trong phủ. 

Y còn nhớ, sau khi thụ chính vào ở trong phủ đã trị khỏi chân cho Mạc lão tướng quân mới khiến ông ấy tạm chấp nhận thụ chính ở bên cạnh cháu trai ông. 

Ôn Hàn cười cười, trị khỏi chân à, vừa hay y từng học châm cứu cổ truyền. Không phải thụ chính cũng cứu Mạc lão bằng châm cứu sao? Y muốn xem xem, nếu y cứu được Mạc lão không biết sắc mặt lúc đó của hắn sẽ như thế nào nhỉ?

Ôn Hàn đi đến trước viện của Mạc lão tướng quân, vừa định bước vào đã bị lão quản gia ngăn lại.

“ Thiếu phu nhân, lão tướng quân vừa ngủ, mời về cho.”

Ôn Hàn nhìn thái độ của ông cũng biết người trong tướng quân phủ cũng không ưa gì nguyên chủ nhưng vì thân phận mà không biểu hiện ra mặt. Y thở dài. 

“ Hồ gia gia, lần này ta có chuyện quan trọng muốn gặp Mạc lão tướng quân, xin ngài vào nói giúp một tiếng.”

Ôn Hàn vừa nói vừa chấp tay cúi đầu với Hồ quản gia làm ông không khỏi kinh ngạc, vị thiếu phu nhân này ngày thường luôn hất mặt lên trời xem hạ nhân như heo chó mà đày đọa, sao hôm nay lại như người khác vậy, hay là y còn có âm mưu khác. Ông đang nghĩ xem làm sao để từ chối y thì nghe bên trong có tiếng nói.

“ Để nó vào đi.”

Ôn Hàn cùng Hồ quản gia đi vào, lúc Ôn Hàn nhìn thấy Mạc lão tướng quân, y cẩn thận quan sát ông một hồi lâu rồi không chờ ông lên tiếng đã quỳ xuống đất, hướng ông nói.

“ Mạc gia gia, hôm nay con đến đây là muốn xin thư hòa ly.”

--------------------------------------

Sau khi Ôn Hàn rời đi, Mạc lão tướng quân hỏi Hồ quản gia.

'' Lão Hồ, ông nói xem, chuyện thằng bé này nói là thật hay giả đây?''

Hồ quản gia cũng không biết trong đầu Ôn Hàn nghĩ cái gì, ông nghĩ lại cuộc đối thoại lúc nãy.

Quay trở lại một khắc trước…

Sau khi thấy Ôn Hàn quỳ gối xin ông thư hòa ly, Mạc lão tướng quân liền hỏi.

'' Tại sao con lại muốn hòa ly, ở đây không tốt sao? Con bây giờ đã không còn người thân, hòa ly rồi con sẽ đi đâu?''

'' Mạc gia gia, ban đầu con nghĩ tới muốn nương nhờ quý phủ nên mới ép buộc ngài đồng ý hôn sự của con cùng Mạc Bắc Ly, nhưng ngay khi vừa thành hôn, huynh ấy đã ra chiến trường, mấy năm rồi không về, đủ để thấy huynh ấy không tán thành mối hôn sự này nên mới không chịu về, những ngày qua con đã suy nghĩ kĩ rồi, con muốn đi tìm hạnh phúc của riêng con, mong gia gia thành toàn.''

Ôn Hành thấy ông còn do dự vội nói tiếp. 

'' Đổi lại, con có một phương pháp cổ truyền có thể giúp chân ông một lần nữa có thể đi lại được, chỉ cần cho con hòa ly với huynh ấy, dù gì chúng con có duyên không phận...''

Quay lại hiện tại, Hồ quản gia cung kính hành lễ, thưa.

'' Hồi bẩm tướng quân, nghe hạ nhân báo lại, từ khi thiếu phu nhân rơi xuống nước thì như biến thành người khác vậy, không còn náo loạn gà bay chó sủa như trước nữa, theo lão nô thấy, nếu đại thiếu gia đã như vậy, thôi thì cứ giải thoát cho thiếu phu nhân đi thôi."

Một mặt ông cũng ôm hy vọng rằng đôi chân của Mạc lão tướng quân sẽ được chữa khỏi, được một lần nữa đứng lên, dù không thể chinh chiến sa trường nữa cũng sẽ được an hưởng tuổi xế chiều. 

Và sau đó, Ôn Hàn được phép điều trị chân cho Mạc lão tướng quân, khi xưa ân nhân của Mạc lão cũng là vì dùng châm cứu mà cứu ông một mạng nên bây giờ Ôn Hàn cũng dùng châm cứu trị chân cho ông khiến những người khác không thể nghi ngờ.

Dù sao thì, ở kinh thành không ai biết quá khứ của nguyên chủ nên Ôn Hàn cũng yên tâm mà làm việc, sau khi lấy được thư hòa ly y sẽ rời kinh thành, đến một nơi khác sinh sống, rời xa song nam chủ, không dính líu đến chuyện tình của bọn họ thì tính mạng của y sẽ được bảo toàn.

Hơn nữa tháng sau, Mạc lão tướng quân dưới sự điều trị của Ôn Hàn cùng Hồ quản gia đã bắt đầu đứng dậy được. Hồ quản gia vui mừng không thôi, cuối cùng, sau hơn mười năm nằm liệt giường, chủ tử của ông đã đứng dậy được rồi.

“ Mọi việc đã xong rồi, chỉ cần Mạc lão tướng quân mỗi ngày cố gắng tập đi và ăn uống điều độ thì sẽ đi lại như người bình thường ạ.”

Mạc lão tướng quân dường như nghe ra được điều gì đó liền nhìn Ôn Hàn.

“ Con muốn rời đi!?”

Ôn Hàn gật đầu. 

“ Vâng, nếu Mạc lão tướng quân thấy vẫn còn mắc nợ con thì cứ đưa tiền cho con là được, như vậy thì ngài cũng không phải áy náy nữa, con tin gia gia của con cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Mạc lão tướng quân còn do dự nhưng khi nghe nhắc tới ân nhân, ông chỉ đành gật đầu bảo Hồ quản gia đi lấy bạc. 

“ Là Ly nhi không có phước phần này. Sau này nếu không còn tiền con cứ về đây, phủ tướng quân mãi mãi là nhà của con.”

Đáy lòng Ôn Hàn chợt cảm thấy ấm áp kỳ lạ, có lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ đi. Y nhớ lại cốt truyện rồi ngập ngừng sau đó nhìn Mạc lão tướng quân mà nói.

“ Mạc lão tướng quân, xin hãy cẩn thận với người đi cùng huynh ấy. Hắn tên Ngô Thanh.”

Chốc lát sau, Hồ quản gia đem đến cho Ôn Hàn một ngàn lượng bạc cùng vài tờ khế đất. Y chỉ lấy tiền còn khế đất thì trả lại, sau đó hành lễ với hai người rồi xoay lưng bước đi, Hồ quản gia đã chuẩn bị cho y một chiếc xe ngựa, vốn ông còn muốn để mấy người đi theo bảo vệ y nhưng y từ chối. Tự mình đánh xe rời đi, Hồ quản gia đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe ngựa khuất dần rồi mất hút. 

Ôn Hàn đi tiền trang đổi ngân phiếu thành bạc, sau đó lại mua một ít gia dụng, y muốn cải tạo lại chiếc xe ngựa này, nếu muốn đi ngao du khắp nơi thì việc ăn, ngủ không thể qua loa được.

---------------------------------------------

Nơi biên cương xa xôi, Mạc Bắc Ly ngồi trước thư án xem mật thư từ kinh thành gửi tới. Trong đó có kèm một bức thư từ phủ tướng quân, người gửi là ông nội hắn. Trong thư ông có nhắc tới việc người kia đã xin thư hòa ly và rời khỏi phủ. Nên từ giờ hôn nhân của hắn, ông nội sẽ không can dự vào nữa.

Hòa ly? Đùa cái gì vậy chứ? Kiếp trước y chưa từng xin hòa ly, còn từng dùng ánh mắt mong chờ ấy nhìn hắn, nhưng lại bị sự hiểu lầm không giải thích được mà khiến y thương tâm sau đó lại bị người khác kích động dẫn đến việc bị đuổi ra khỏi phủ. 

Tại sao hắn biết y bị kích động ư, sau khi nhiệm vụ mật của hắn hoàn thành thì kẻ kích động kia biết bản thân sẽ không thoát khỏi cái chết nên mới nói ra hết mọi chuyện, đợi đến khi hắn tìm được người kia thì xác y đã lạnh cứng rồi. 

'' Người đâu?''

Từ bên ngoài đi vào hai người, Tô Nhan thắc mắc hỏi.

'' Làm sao đấy lão Ly?''

'' Lập tức khải hoàn về kinh, ngươi đi thông báo đi.''

Người binh lính đứng cạnh Tô Nhan ' vâng ' một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Tô Nhan nhìn Mạc Bắc Ly đang không ngừng thu dọn đồ đạc không khỏi thắc mắc.

'' Huynh sao thế, lúc sáng còn nói ngày mai đi săn mà, sao lại..''

'' Ta mà còn không về nhanh thì vợ ta chạy mất.''

'' Vậy bên phía hoàng thượng thì sao?''

'' Quản hắn nghĩ gì làm gì, chuyện nhà của ông đây còn lo chưa xong thì hơi đâu làm việc cho hắn chứ.''

Tô Nhan... Cũng biết thương vợ quá ha, vậy chứ ai đêm tân hôn bỏ người ta một mình?

-------------------------------------------------

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play