Ban đầu, nàng đáng lẽ sẽ trở thành Hoàng hậu, được quân vương sủng ái, danh tiếng vang khắp thiên hạ, cả đời sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý.
Chỉ tiếc rằng... suốt đời không có con.
Thế nhưng, khi còn nhỏ, một biến cố bất ngờ đã ập đến. Nàng rơi vào tay kẻ ác như rơi vào hang sói, vận mệnh từ đó đảo ngược. Mẹ bị sát hại, thân phận đích nữ chính thống bị thay thế, hôn ước bị đoạt mất, gia tộc quay lưng, từng người một giẫm lên nàng để mưu cầu quyền lợi.
Khi cận kề cái chết, nàng dốc hết sức lực trèo lên cỗ xe ngựa của vị tiểu Hoàng thúc.
Người ấy toàn thân toát ra ánh hào quang chói mắt, công đức sáng ngời khiến nàng nhất thời choáng ngợp.
Nàng bình tĩnh nói: “Điện hạ, ngài sắp không qua khỏi, nhưng ta có thể cứu ngài.”
“Điều kiện là gì?” Hoàng thúc khẽ liếc, ánh mắt như nhìn thấu tâm can nàng.
“Ta muốn trở thành vương phi của ngài.”
Nàng cần dựa vào quyền thế của hắn để đoạt lại mọi thứ thuộc về mình — địa vị, danh phận, và cả mối hôn ước đã bị tước đoạt. Nàng muốn những kẻ khiến nàng rơi vào địa ngục phải trả giá — kẻ đáng khóc thì phải khóc, kẻ đáng chết thì phải chết.
Nào ngờ khi vừa được ban hôn, nàng phát hiện vị hôn phu cũ của mình lại là... cháu ruột của hắn! Một nàng phi, hai chú cháu tranh giành — chuyện này thật sự quá mức éo le.
Hoàng thúc chỉ khẽ nhếch môi cười: “Chọn ta, nàng sẽ không chịu thiệt. Cả đời vinh hoa phú quý, con cái đầy đàn — ta đều có thể cho nàng.”