(*) Tác giả sử dụng từ Lương nhân 良人 là cách người vợ chỉ chồng mình thời xưa. Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn có câu: “Lương nhân nhị thập ngô môn hào”, Bà Đoàn Thị Điểm phỏng dịch rằng: “Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt” (nghĩa đúng là người chồng hai mươi tuổi là bậc hào kiệt ở Ngô môn). (Nguồn: hvdic.thivien.net) Nên ở đây mình cũng sẽ tạm thời để thành “Chàng”.
Tô Nam không nghe rõ nội dung phía sau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết họ đang thảo luận về điều gì.
Anh tự cho rằng mình bình tĩnh ngồi thẳng dậy, liếc nhìn bản thiết kế trên màn hình: “So với khảm pavé, khảm bông tuyết quả thực có sự không chắc chắn. Tôi không thể đảm bảo sẽ làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng thành phẩm sẽ đẹp hơn so với thiết kế trên giấy.”
Tô Nam nói lời này vừa khiêm tốn vừa không quá khiêm tốn, vì nếu lúc này anh không tỏ ra tự tin mạnh mẽ, các lãnh đạo sẽ mất lòng tin vào Rebecca và càng không hài lòng hơn.
Những lãnh đạo vừa mới còn đang chất vấn Rebecca nghe xong câu này đều không lên tiếng, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Văn Thanh, người đang ngồi ở vị trí cao nhất với vẻ mặt khó lường.
Hoắc Văn Thanh ngẩng đầu, đón ánh nhìn sáng ngời của Tô Nam, trong mắt đầy ẩn ý không rõ ràng. Một vài giây sau, hắn mới khẽ mở đôi môi mỏng: “Vậy thì hãy chờ xem.”
Tô Nam ngoan ngoãn mỉm cười: “Vâng.”
Ánh mắt Hoắc Văn Thanh khựng lại, không hiểu sao lại có cảm giác như đấm vào bông mềm.
Cuộc họp tiếp tục, Rebecca quay lại nhìn Tô Nam bằng ánh mắt đầy tán thưởng “Làm tốt lắm!”. Tô Nam mỉm cười, cố gắng không để mất tập trung nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT