Sáu năm trước, Hoắc Văn Thanh hai mươi chín tuổi đã vô tình bắt gặp cha mình và một người phụ nữ khác ở nơi đất khách quê người. Hắn không quá tức giận, cũng không chất vấn hay cãi vã, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên bờ sông Seine suốt một buổi chiều.
Lúc hoàng hôn buông xuống, có một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, ôm theo hộp đựng trang sức còn to hơn cả người mình, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh hắn. Chàng trai mệt mỏi, thất vọng, chán nản vì món trang sức không bán được
Nhưng khi hai người chạm mắt nhau, đôi mắt mệt mỏi hơi xếch lên của chàng trai trẻ lại cong lên thành một nụ cười, gương mặt cũng theo đó sáng bừng.
Tô Nam lấy tai nghe ra, đưa một bên cho hắn, hỏi hắn có muốn nghe nhạc không.
Có lẽ vì ánh hoàng hôn lúc đó quá đẹp, cũng có thể do gió thu mát mẻ, dễ chịu làm say lòng người, Hoắc Văn Thanh đã nhận chiếc tai nghe. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, hắn đã cùng anh tận hưởng khoảng thời gian thư giãn với một bài hát.
Cũng bởi lần gặp gỡ tình cờ này, nửa năm sau Hoắc Văn Thanh lại đến Pháp. Hắn vô tình bước vào buổi triển lãm tốt nghiệp của trường École Boulle, nhận ra chàng trai đã cùng mình ngắm hoàng hôn hôm nào, thế là hắn bèn mua lại tác phẩm nổi loạn làm từ đá quý vỡ vụn mà không ai thèm hỏi đến.
Tô Nam mới ngoài hai mươi tuổi, vô tư phóng khoáng. Đây chỉ là một trong nhiều lần anh thể hiện lòng tốt ngẫu nhiên, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường. Hoắc Văn Thanh không ép buộc anh phải nhớ chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT