“…Không cần đâu.”
“Thật sự không muốn sao?” Ánh mắt cô dần trượt xuống dưới. “Nhưng trông anh có vẻ rất cần đấy.”
Đèn chùm trong phòng ăn sáng đến mức hơi chói mắt, Chu Tư Lễ hơi nghiêng người sang hướng khác với vẻ không thoải mái, miệng lẩm bẩm rằng đồ ăn sắp nguội rồi, phải ăn nhanh lên, ăn đồ nguội không tốt cho dạ dày, v.v…
Thấy cô không có phản ứng gì, anh khẽ kéo tay cô, ai ngờ cô thuận thế ngồi luôn lên đùi anh: “Nhưng mà… em lại muốn.”
Đó là lời thật.
Ngày tháng chẳng còn nhiều, trong lòng cô bỗng dâng lên những cảm xúc vặn vẹo, âm u, thù hận, bất an và bực bội đan xen. Trước đây, dưới sự chi phối của cảm xúc như vậy, cô thường làm tổn thương chính mình. Nhưng giờ đây, dường như cô đã tìm được một thứ còn hiệu quả hơn cả nỗi đau thể xác.
“Đây là phòng ăn, ăn trước đã. Những chuyện khác… về phòng rồi nói.” Ngoài chiếc giường ra, bất cứ nơi nào khác đều khiến anh cảm thấy bản thân như một con thú lúc nào cũng có thể mất kiểm soát. Anh nuốt khan, ngửa đầu ra sau, người trên đùi chỉ cúi đầu điều chỉnh tư thế ngồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play