Đương nhiên là nàng rất thích rồi.
Yến Thu Xu nhìn những trái ớt không rời, nàng không nỡ buông tay, bỗng nàng phát hiện trên trái ớt dài có một vết răng, lập tức cầm lên xem. Tiêu Hoài Đình vội nói: "Đấy là do Tứ tỷ tò mò cắn một miếng, ta sợ phí nên giữ lại."
Yến Thu Xu cười khúc khích, nàng đã nói ớt này rất quan trọng, nếu tìm thấy thì phải bảo quản thật tốt. Không ngờ đến một quả ớt đã bị cắn vào mà chàng cũng không nỡ vứt đi.
Tiêu Hoài Đình bị cười cho đỏ mặt, nhưng bây giờ da chàng đen sạm lại nên cũng không nhìn ra là đỏ mặt, vẫn cố gắng ra vẻ đứng yên tại chỗ.
Yến Thu Xu cười đủ rồi, sự xa lạ sau gần nửa năm xa cách đã dần tan biến, ngữ điệu cũng tự nhiên hơn nhiều, nói: "Đa tạ Tiêu tướng quân, chỗ ớt này có từng đây thôi sao?"
"Không phải, ta đã lấy về không ít, nếu cô nương thích thì ta tặng hết." Tiêu Hoài Đình nói.
Yến Thu Xu gật đầu: "Được, có điều hạt giống ở trong, ta sẽ sai người đem một phần đến chỗ Diêu quản gia, để ông ấy tìm lão nông đến chăm sóc có được không nhỉ? Đúng rồi, hạt giống ớt ưa nước, trước tiên phải lấy nước ngâm hạt giống trong ba canh giờ, rồi dùng khăn tay ướt bọc lại, đặt ở nơi ấm áp, nhưng cũng không được nắng nóng quá, đến khi nói nảy mầm là có thể hái được rồi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT