Trời hôm nay nắng gắt, ánh mặt trời như lửa thiêu đốt, từng tia nắng vàng óng ánh xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, rơi vãi thành vệt sáng loang lổ nơi mặt bàn gỗ lim bóng loáng.
Thẩm Minh Ngữ ngồi bên cạnh Tiêu Thành Quân, thế nhưng lại không cảm thấy nóng bức, trái lại như có một luồng ấm áp âm thầm lan tỏa, khiến lòng nàng hoang mang không rõ. Tay cầm đũa chậm rãi gắp đồ ăn, cơm như mắc lại nơi cổ họng, nuốt không trôi.
Chương Tự Ninh dường như tâm tình rất tốt, hoàn toàn không để ý đến thần sắc mất tự nhiên của nàng, chỉ mỉm cười nói: “Nếu sớm biết thế tử có mặt, ta đã mang theo quà gặp mặt rồi.”
Lời nói của nàng tuy khách khí, nhưng giọng điệu không hề rụt rè, ánh mắt vẫn như cũ rơi trên người Thẩm Minh Ngữ, như thể chỉ coi nàng là một thiếu niên ngây ngô.
“Thế tử không cần câu nệ. Ta vốn không phải người cố chấp giữ khuôn phép.” Chương Tự Ninh vừa nói vừa đích thân gắp cho nàng một đũa thức ăn, cười hỏi: “Chẳng lẽ thế tử cũng cho rằng, nữ tử không nên xuất đầu lộ diện như ta đây sao?”
Thẩm Minh Ngữ vội vàng xua tay, đáp lời: “Lâu nay đã nghe danh chương tỷ tỷ tài mạo song toàn, trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ. Vả lại, ta tuyệt không cho rằng nữ tử không nên ra ngoài hành sự. Chương tỷ tỷ đã có tâm tế thế, lại thêm danh vọng hiển hách, tương lai nhất định là anh hùng, chẳng kém đấng nam nhi.”
Vừa dứt lời, Chương Tự Ninh liền bật cười, nhìn nàng càng thêm yêu thích: “Thế tử quá lời rồi. Ta bất quá chỉ là kẻ dốt đặc cán mai, chút tài hèn không đáng nhắc tới. Nếu luận về học vấn, sao có thể sánh với tam ca của ngươi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT