Lục Hoán đi tới nơi tụ tập nhiều người ở kinh thành, lúc mới vừa đi tới một cái ngõ nhỏ, chợt nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, dưới tán cây cách đó không xa, có buộc một con ngựa, con ngựa này cả người trắng như tuyết, không có một chút tạp sắc, lông đổ xuống khoác lên trên lưng, cao lớn đều đặn, trong sáng xinh đẹp, ngẩng đầu thật cao, cặp mắt sáng lóng lánh có thần, nhìn một cái là biết đây là bảo mã cả ngày đi nghìn dặm.
Là người kia... ?
Lục Hoán đã từ từ quen với việc người kia sẽ có hành động tặng quà để an ủi mình, sau khi mình phải chịu thiệt thòi nào đó.
Hắn ít hơn người khác một con ngựa, người kia lập tức tặng cho hắn một con ngựa.
Hắn nhìn con ngựa kia, thần sắc trở nên nhu hòa, bước nhanh tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngựa, qua hồi lâu, vùi mặt ở trong bườm trên lưng ngựa, dùng má chạm vào bộ lông mềm mại của chú ngựa, cảm nhận được một chút ấm áp truyền tới.
Hắn giống như một kẻ cô độc, một thân một mình lủi thủi đi lại trong đêm đen rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một nơi duy nhất có ánh sáng khiến hắn an lòng. ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play