Lão phu nhân trông vô cùng tuyệt vọng, tóc đã bạc trắng, vì sao, tất cả những đứa tôn tử khác của nàng đều không bằng phế vật, mà vất vả lắm nàng mới cho rằng có thể dựa vào Lục Hoán, khôi phục lại sự huy hoàng năm xưa của Phủ Ninh Vương, thế mà căn bản Lục Hoán lại không phải huyết mạch của phủ Ninh Vương!
Đều là do ả tiện nhân đã hạ sinh Lục Hoán năm đó!
Lão phu nhân đã mất đi lý trí, còn muốn chửi ầm lên, thế nhưng đã bị thị vệ bịt miệng lại, trực tiếp lôi từ cửa hông ra ngoài. Mấy tên hạ nhân nâng cỗ kiệu đưa lão phu nhân từ Phủ Ninh Vương tới thấy thế thì đều run bần bật, ném cỗ kiệu bỏ chạy. ...
Cửa trước của phủ Cửu hoàng tử thì náo nhiệt một màn, mà cửa hông lại là một mớ hỗn độn. Lục Hoán rũ mắt nhìn y phục bị lão phu nhân nắm rách của mình, chân mày nhíu lại, xoay người trở về thay. Quản gia nhanh chóng lệnh cho thị vệ bảo vệ toàn bộ phủ đệ thật nghiêm ngặt, không được để thêm người nào tới khóc lóc om sòm gây rối nữa.
Lục Hoán bước vào phòng, nhìn tay áo được vén lên trước mắt, Túc Khê phát hiện cánh tay hắn đã bị lão phu nhân nhéo cho bầm tím, nhưng chút vết thương nhỏ này, hắn đã bị mãi đến mức thành quen, thực sự không có cảm giác gì, thế nhưng trong mắt Túc Khê, nàng lại hơi đau lòng.
Lúc trước, hắn không có quan hệ huyết thống thì lão phu nhân đối xử tốt với hắn một chút, tuy nhiên đó cũng chỉ là vì muốn lợi dụng hắn. Bây giờ hắn có quan hệ huyết thống rồi, Hoàng đế cũng đối xử tốt với hắn một chút, nhưng rồi vẫn phải chịu đựng bị người khác tính kế và lợi dụng.
Túc Khê thấy một tay của hắn có hơi bất tiện, nên túm lấy tay áo của hắn, nói: "Ta tới rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT