Bị hai người làm gián đoạn, cảm giác căng thẳng của La Lôi giảm đi đôi chút. Tiếng xiềng xích nặng nề kéo lê va chạm tiến đến trước mặt nàng, một bóng đen khổng lồ đổ xuống từ trên cao. Nghe xong cuộc đối thoại của An Hà và Lạc Tu, La Lôi có chút tò mò về hai tội phạm cực kỳ nguy hiểm vừa bị bắt về này, nàng cẩn thận, lặng lẽ ngước mắt lên, ngay sau đó toàn thân cứng đờ.
... Đây rõ ràng là người khổng lồ.
Hai phạm nhân có ngoại hình và vóc dáng gần như giống hệt nhau, chỉ khác là người đi trước có mái tóc đỏ dựng đứng như gai, người còn lại thì đầu trọc. La Lôi chỉ dám liếc nhanh rồi vội thu ánh mắt về, không dám quan sát kỹ, nhưng sơ bộ cũng thấy chiều cao của họ tuyệt đối trên 2 mét 2, vóc dáng cực kỳ cường tráng. Từ góc độ của La Lôi, căn bản không nhìn thấy mặt họ.
Cơ bắp rắn chắc toàn thân họ cuồn cuộn, cổ tay và cánh tay quấn đầy những sợi xích sắt chất lượng tốt, chỉ có như vậy mới khống chế được loại dị năng giả giống như mãnh thú này.
Người lính canh bên cạnh thấp giọng giới thiệu: "Họ là anh em sinh đôi, Viêm Khổng Lồ và Sơn Khổng Lồ, đó là tên dị năng, cũng là danh hiệu của họ. Tên thật của họ đã ít người biết, chúng tôi đều dùng danh hiệu để gọi."
"Họ có thần giao cách cảm của song sinh, phối hợp ăn ý, trong số những tội phạm cực kỳ nguy hiểm cũng thuộc loại tương đối khó đối phó. Có thể bắt sống họ trở về, không hổ là Mai Vũ đại nhân." Lính canh không kìm được mà cảm thán.
Bên kia, Lạc Tu vẫy tay chào họ, "Chào mừng trở về."
An Hà nói: "Trông cậu có vẻ tâm trạng không tồi."
"Hai ngày nay cứ nghĩ đến việc mình bị bắt về rồi, còn bọn họ vẫn ung dung ở bên ngoài, là tôi lại không vui." Lạc Tu cười cười, "Giờ thì tốt rồi."
"Lạc Tu." Sơn Khổng Lồ trầm giọng mở miệng, có lẽ do vóc dáng quá cao lớn, lồng ngực hắn rung lên ong ong khi nói chuyện, "Đừng tùy tiện chọc giận đại ca của ta."
Lạc Tu cười thờ ơ, không đáp lại hắn, mà giải thích với An Hà: "Đầu óc Viêm Khổng Lồ không phát triển lắm, do ảnh hưởng của dị năng, nội tâm lúc nào cũng cháy bừng lửa giận, một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy hắn hoàn toàn. So sánh thì, trí thông minh của em trai hắn lại khá bình thường, tính cách trầm ổn như núi, ngoài lực tấn công không đủ mạnh ra thì gần như không có điểm yếu, hơn hẳn ông anh."
"— Xoẹt xoẹt xoẹt."
Tiếng ma sát dữ dội của xích sắt khiến người ta ê răng vang lên.
Sự cố bất ngờ xảy ra vào lúc này.
Viêm Khổng Lồ gầm lên một tiếng giận dữ, toàn thân cơ bắp căng cứng, nổi lên những đường gân xanh rõ rệt, khuôn mặt đỏ bừng vì dùng sức quá độ.
Xiềng xích trên người bị hắn dùng sức giật đứt.
An Hà nói: "Miệng quạ đen."
Lạc Tu nhíu mày: "Trước đây tôi làm những hành động quá đáng hơn, hắn cũng không tức giận đến vậy."
"Hắn không tức giận, vì đánh không lại cậu." An Hà nói.
Lạc Tu nói: "Đương nhiên."
"Lần này không giống." Ánh mắt An Hà hơi trầm xuống, "Bọn họ không phải muốn giết cậu, mà là muốn tàn sát những người khác."
Cơ thể Viêm Khổng Lồ lại cao thêm, gần chạm đến trần nhà. Bộ đồ tù rách nát treo lủng lẳng trên người hắn, có thể thấy rõ làn da toàn thân hắn nhanh chóng cứng lại, chuyển thành màu sắc và trạng thái như dung nham núi lửa, bề mặt nứt ra từng vết sâu hoắm ngoằn ngoèo, bên trong chảy dung nham đỏ sậm, liên tục có những bọt khí nhỏ nổi lên rồi vỡ tung, bắn tóe lửa.
Nhiệt độ trong nhà tù tăng vọt, sàn nhà dưới chân Viêm Khổng Lồ không ngừng tan chảy. Lính canh đứng gần Viêm Khổng Lồ vội kéo giãn khoảng cách. Sau khi thoát khỏi sự khống chế, Viêm Khổng Lồ không hề có hành động bỏ chạy hay tấn công lính canh khác, mà bước những bước chân nặng nề, giống như một con bò tót mắt đỏ, lao thẳng về phía em trai mình.
Mai Vũ nói: "Tản ra!"
Lính canh áp giải Sơn Khổng Lồ cũng đưa ra phán đoán, để Sơn Khổng Lồ vẫn bị trói lại tại chỗ, sau đó phân tán lùi về phía sau.
Viêm Khổng Lồ tấn công người em song sinh không chút do dự, hai người va chạm phát ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Thuyền Nhật Huy vững chắc không gì phá nổi, ngay cả một rung động nhỏ cũng không có, nhưng gạch chuyên dụng xây dựng nhà tù sâu bên trong đã nứt vỡ rơi xuống, năng lượng hỗn loạn, dung nham lẫn những mảnh vụn dung nham bắn tung tóe khắp nơi. Người lính canh đang trợn mắt há mồm xem bỗng giật mình tỉnh lại, túm lấy La Lôi chạy trốn khắp nơi.
"Cẩn thận!"
Một mảnh vụn dung nham nhỏ bắn trúng người lính canh, tức khắc đốt cháy quần áo thành tro, sau đó dính chặt vào lưng anh ta, làm tan chảy da thịt từ từ lõm xuống, máu bị thiêu khô ngay lập tức nên không chảy ra được, vùng da xung quanh nổi đầy mụn nước phồng rộp. Lính canh phát ra tiếng r*n rỉ đau đớn không thể chịu đựng. La Lôi chắp hai tay vào nhau, làm tư thế cầu nguyện, sau lưng mọc ra đôi cánh trắng tinh, những chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống từ không trung, gần như che phủ người lính canh bên cạnh.
Tiếng r*n rỉ yếu đi, vết bỏng nghiêm trọng trên lưng người lính canh hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Phạm vi lông vũ mở rộng đến đỉnh đầu tất cả lính canh, dù rơi xuống người không bị thương, cũng khiến tinh thần họ phấn chấn, thể chất tạm thời tăng cường.
Trước kia khi sử dụng dị năng, nguyên chủ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mỉa mai, nàng giống như thiên sứ dưới tòa thần minh, làm tư thế cầu nguyện thành kính, nhưng bản thân lại thuộc về phe phái chống đối thần minh.
Bây giờ La Lôi không có tâm trí suy nghĩ những điều đó, sắc mặt nàng hơi tái nhợt.
Những mảnh vụn dung nham ngừng bắn phá. Tại vị trí hai anh em khổng lồ va chạm, chỉ còn lại một bóng hình.
Một lính canh kinh ngạc hỏi: "Người kia chết rồi sao?"
"Không phải." Mai Vũ vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói căng thẳng, "Mọi người đề phòng."
Khói đặc cuồn cuộn tan đi, hình bóng xuất hiện lại không phải là Viêm Khổng Lồ lúc trước. Hắn càng thêm cường tráng, toàn thân cấu tạo từ đá nham thạch màu đen, bên trong dường như ẩn chứa nhiệt năng khổng lồ, khiến bề mặt nham thạch lộ ra ánh hồng nhàn nhạt. So với vẻ ngoài dung nham chảy tràn lúc trước, tính uy hiếp mà hắn mang lại ngược lại tăng vọt gấp mấy lần. Hắn không giống Viêm Khổng Lồ hay Sơn Khổng Lồ, mà giống như thể dung hợp của cả hai.
"Bọn họ dung hợp rồi." Mai Vũ nói giọng nặng nề, "Bọn họ vậy mà đã âm thầm phát triển ra phương pháp sử dụng dị năng mới, lúc bị chúng ta bắt cũng không hề dùng đến."
"Bởi vì có Lạc Hi và thuyền Nhật Huy, thất bại của chúng ta là kết cục đã định." Ánh mắt Viêm Sơn Khổng Lồ vẩn đục, nhưng nói chuyện lại có trật tự, "Chúng ta đã nghĩ, có nên gây tổn thất nặng nề cho các ngươi ở bên ngoài, để giải tỏa nỗi phẫn hận trong lòng hay không."
Nhưng ngay sau đó, miệng hắn nhếch lên một đường cong đầy mùi máu tanh: "Tuy nhiên, chúng ta đã nghĩ ra một ý tưởng hay hơn! Chúng ta muốn tàn sát những thuộc hạ đáng tin cậy của Lạc Hi ngay trên thuyền Nhật Huy, để hào quang của hắn bị bóng tối che phủ, như vậy mới thú vị!"
Mai Vũ thấp giọng nói: "Bọn họ hoàn toàn điên rồi."
Một lính canh hạ giọng hỏi: "Mai Vũ trưởng quan, điện hạ sẽ đến chứ?"
Lạc Hi đối xử tốt với cấp dưới, cho họ đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, gần như hoàn hảo về mọi mặt, chỉ có điều rất ít khi cảm nhận được tình người từ ngài. Ngài càng giống như một cỗ máy, vận hành theo quy tắc, xử lý mọi việc bằng phương pháp hoàn mỹ nhất, không pha trộn yếu tố cá nhân. Cấp dưới trong khi hưởng thụ đủ loại lợi ích do địa vị nâng cao mang lại, cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình không thiếu một phân, ví dụ như hành động truy bắt đào phạm, ngoài lần mang về Lạc Tu và An Hà, điện hạ chưa từng tự mình ra mặt lần nào nữa.
Mai Vũ suy nghĩ một chút, hung hăng đè nén đuôi mày, "Bây giờ không thể làm phiền điện hạ."
"Đây là sai lầm của ta." Mai Vũ nói, "Ta sẽ giải quyết."
"Trong tình huống không gây thêm thương vong nào khác, cô định giải quyết thế nào?" Giọng nói của An Hà đột nhiên vang lên sau lưng, "Sẽ không định đồng quy vu tận với đối phương đấy chứ?"
Không đợi Mai Vũ phản ứng, An Hà tiến lên một bước, rút thanh trường kiếm đeo bên hông nàng, "Cho tôi mượn dùng một chút."
Đây là vũ trang phối hợp với dị năng của Mai Vũ, công nghệ chế tác và chất liệu đặc thù, có thể phát huy hiệu quả dị năng của nàng đến mức tối đa, còn hữu dụng hơn súng ống thông thường.
Đôi mắt thú dữ của Viêm Sơn Khổng Lồ đảo một vòng, dừng lại trên người La Lôi.
La Lôi nín thở, đại não điên cuồng gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhưng cơ thể khó mà cử động, không khí xung quanh trở nên sệt đặc nặng nề, phảng phất như núi lớn đè lên người nàng.
Trước khi xuyên không, La Lôi từng đọc được trên mạng một cách nói, người bình thường đối mặt với kẻ giết người dễ bị mềm chân, một là do sợ hãi nguy hiểm sắp xảy ra, hai là khí tràng do kẻ giết người phát ra khác với người bình thường.
La Lôi từ nhỏ đến lớn ngay cả kẻ cướp giật cũng chưa từng gặp, càng chưa thấy qua tội phạm giết người, cũng không kiểm chứng được cách nói đó là thật hay giả. Nhưng sau khi gặp Dạ Oanh, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự uy hiếp cực kỳ nguy hiểm từ người ả. Tuy nhiên, so với người khổng lồ đang đối mặt lúc này, ngay cả Dạ Oanh cũng trở nên không đáng nhắc tới.
La Lôi gắng gượng vỗ đôi cánh sau lưng, bay nhanh ở tầm thấp để thoát đi.
Nàng quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu, Viêm Sơn Khổng Lồ chỉ cần vài bước đã dễ dàng đuổi kịp nàng. Người khổng lồ giống như bắt một con chim đang bay, bàn tay to lớn nắm chặt đôi cánh của La Lôi lại với nhau, lộ ra nụ cười dữ tợn phấn khích, dùng sức rút mạnh đôi cánh!
La Lôi ngã mạnh xuống đất, vị trí đôi cánh sau lưng chỉ còn lưu lại vầng sáng trắng nhạt.
Đôi cánh được tạo thành từ dị năng, không phải là một bộ phận cơ thể của La Lôi, nên thể xác không có đau đớn quá lớn. Nàng dùng tay chống đất bò dậy, mà Viêm Sơn Khổng Lồ nhìn đôi cánh trong tay nhanh chóng nhạt đi rồi tan biến, nhàm chán ném xuống đất, hướng La Lôi đấm xuống một quyền.
Gió từ cú đấm lướt qua khiến da thịt đau rát, La Lôi nhắm chặt mắt lại.
Sau khi xuyên không, trong đầu nàng thường xuyên hiện lên đủ loại viễn cảnh về cái chết, trong đó nhiều nhất là bị Dạ Oanh đầu độc chết.
La Lôi đã chết một lần, lúc xe buýt rơi xuống, nàng vẫn còn hơi hoảng hốt, chưa phản ứng kịp rằng sinh mệnh của mình sắp đi đến điểm cuối.
Lần này, vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, nàng vẫn chưa kịp nghĩ gì.
"Ầm!"
Nắm đấm nện xuống mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn.
La Lôi cảm thấy ù tai.
Khoan đã, ù tai?
La Lôi lúc này mới ý thức được mình còn sống, ngơ ngác mở mắt ra, thấy một bàn tay đưa đến trước mặt.
An Hà nói: "Không sao chứ."
Đại não La Lôi trống rỗng, theo bản năng nắm lấy bàn tay An Hà đưa tới, mượn lực đứng dậy trên đôi chân mềm nhũn.
Viêm Sơn Khổng Lồ ở cách đó không xa duy trì tư thế nắm đấm đập xuống đất, bất động, hai mắt trống rỗng vô thần. La Lôi hỏi: "Hắn sao vậy?"
"Chút tác dụng nhỏ của dị năng hệ tinh thần thôi." An Hà nói.
Hắn vừa nói, vừa vung thanh trường kiếm trong tay.
Thân hình Viêm Sơn Khổng Lồ hơi rung động. La Lôi nép ra sau lưng An Hà, "Hắn muốn thoát khỏi khống chế tinh thần!"
Người khổng lồ nhắm mắt lại, đầu chuyển hướng về phía An Hà.
"Quét sạch đại não, cắt đứt thị giác sao?" Hắn có chút hứng thú dừng động tác lại, "Cũng coi như có chút thông minh."
La Lôi hoảng sợ thúc giục, "Nhanh, nhanh lên, nhân lúc này đánh hắn đi!"
Nhanh hơn cả âm thanh, là tốc độ của ánh kiếm lướt qua.
Tốc độ ra tay của Viêm Sơn Khổng Lồ chậm một nhịp, trong khoảnh khắc này, ánh sáng lạnh lẽo thon dài chợt lóe lên rồi biến mất.
Động tác của người khổng lồ lại một lần nữa ngừng lại.
An Hà xoay người, cười an ủi: "Không sao rồi."
Thân hình nham thạch khổng lồ hiện lên một vết nứt dài, tách làm đôi, rơi sầm xuống đất.