Dưới ánh trăng sáng tỏ, đèn trong rất nhiều cung điện trong Tử Cấm Thành đều đã tắt, chỉ có vài nơi cá biệt còn sáng đèn, ví như tẩm điện của Dận Nhưng ở Hàm An Cung. Sau khi Dận Nhưng đọc xong một lá thư nữa, cúi đầu xuống, thấy cậu nhóc đang dựa trong lòng mình vẫn mở to đôi mắt đen láy, không khỏi hỏi:
"Vẫn chưa buồn ngủ sao?"
Thừa An lắc đầu rồi đột nhiên nói với hắn: "Mã Ma bệnh ạ, A Mã bệnh ạ, phải uống thuốc đắng ơi là đắng ạ..."
Dận Nhưng không ngờ bé lại nói điều này, vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, giọng nói bất giác dịu đi:
"Vậy Thừa An ngàn vạn lần đừng bị bệnh nhé, nếu không cũng phải uống thuốc đấy."
Trước sinh lão bệnh tử, những thứ khác dường như đều trở nên không còn quan trọng nữa. Dận Nhưng từ Thái hậu nghĩ đến Hoàng A Mã nhà mình, chút oán giận đè nén nơi sâu thẳm đáy lòng bỗng nhiên từ từ nhạt đi. Có lẽ hiện tại cũng không tệ... Dận Nhưng nhìn cậu nhóc trong lòng luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy quãng đời còn lại cứ như vậy nhìn bé từ từ lớn lên hình như cũng không xấu, còn những chuyện khác, hắn đã không muốn nghĩ nữa.
"Vâng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT