Thừa An ăn món điểm tâm thơm ngọt ngon miệng do Thập tứ ca đút, lại uống sữa bò thơm ngậy do Đại ca đưa tới, tâm trạng cuối cùng cũng tốt trở lại. Bé nở nụ cười toe toét với hai vị ca ca, miệng còn dính một vòng “ria mép” trắng.
Cậu nhóc vừa mới khóc xong, dù cười lên vẫn khiến người ta đau lòng. Dận Thì lúc này cũng hiếm khi cẩn thận chu đáo, cầm chiếc khăn hạ nhân đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng lau đi vết sữa dính trên miệng bé.
Chờ anh lau xong, Dận Trinh lại tiếp tục đút miếng điểm tâm trong tay qua.
Dận Nga thấy cậu nhóc ăn ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói, vươn tay định lấy một miếng điểm tâm thì bị Dận Thì đánh một cái vào mu bàn tay.
“Đại ca, huynh đánh đệ làm gì?”
“Thừa An đói đến mức này, ngươi còn có mặt mũi tranh đồ ăn của nó sao?” Dận Thì nói xong lại không nhịn được mà nhìn về phía Dận Đường, “Ngươi làm ăn bao nhiêu năm như vậy cũng vô ích, kiếm tiền cũng không nuôi nổi Thừa An à? Xem nó gầy đi kìa!”
“Không phải như Đại ca nghĩ đâu…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT