Đừng chém nữa, đừng chém nữa.
Diệu Quyết nỗ lực giữ chặt ngón chân cắm xuống đất, cố gắng chuyển những giọt nước ít ỏi và dưỡng chất trong đất vào gốc cây, duỗi thẳng thân cây gồ ghề loang lổ, nàng nghiến răng.
Trời chiều có ánh mặt trời màu máu, thế giới hóa thành tro bụi, đây chính là kết cục cuối cùng sao?
Nhân vật phản diện ẩn nấp bên cạnh nam nữ chính suốt mười năm, giấu giếm sức mạnh ngút trời của mình, hôm nay chẳng tốn chút sức lực nào đã khiến cả Thiên Diễn Quốc hóa thành mảnh đất khô cằn, không ai có thể ngăn cản, đó chính là kiếp diệt thế, chẳng phải đang chờ nam nữ chính đến cứu thế sao?
Chỉ cần nam nữ chính hợp tác với nhau, cởi bỏ những hiểu lầm đau thương mà mở miệng là có thể làm rõ, quên đi mấy trăm kiếp nạn cẩu huyết không cần thiết kia, hợp lực cùng nhau chiến thắng phản diện phản diện, trong khung cảnh máu và nước mắt thâm tình ôm chặt nhau, câu chuyện tiên hiệp yêu đương bi đát này sẽ chào đón một kết thúc tốt đẹp.
Sau đó đừng có chém ta nữa!
Sau khi từ một người thôn dân bình thường trong thế giới truyện ngược này trở thành cây định ước dùng để đính ước của nam nữ chính, Diệu Quyết đã bị họ vì chia chia hợp hợp mà chém suốt mười năm.
Lúc này, nam nữ chính đứng trước cây với những cành lá đỏ thẫm đang rũ xuống, đối diện nhau trong im lặng.
Cuối cùng, nam chính động thủ, nhưng lại chĩa trường dao vào nữ chính, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên: “Nàng có phải là đồng bọn của người đó không?”
Nữ chính lập tức mở to hai mắt, nhưng miệng như chỉ để trang trí, nàng ấy lao thẳng về phía mũi dao: “Đông Phương Diệu Thiên, ngươi chưa bao giờ tin ta.”
Đôi mắt của nam chính Đông Phương Diệu Thiên co lại, khi mũi đao chuẩn bị làm bị thương nữ chính, y đã vội vàng chuyển mũi đao sang một bên.
Lưỡi đao sắc bén chạm vào thân cây phía sau vang lên tiếng va chạm ầm ầm.
Một vết thương dữ tợn trên vỏ cây hiện ra, như nỗi đau trong tim, sâu sắc đến vậy.
Gương mặt của cả hai đều lộ vẻ đau đớn, tại sao, vết thương này chỉ là vết rạch trên thân cây, nhưng lại như thể đang xẻ thịt trái tim họ, để lại vết thương sâu đến tận xương tủy.
Cả hai lùi lại vài bước, tay áo rũ xuống, cứ như không cách nào chống đỡ tiếp được nữa.
Diệu Quyết đau đến mức run rẩy.
Không phải, hai người các ngươi đang đau cái gì? Ai cho phép hai ngươi đau đến thế?
Áp lực từ nhân vật phản diện ngày càng gần, nhưng nam nữ chính lại đột nhiên bắt đầu làm đau lòng nhau, phải tìm một minh chứng cho lòng chân thành suốt mười năm. Nam chính túm lấy đao định tự chém mình, nữ chính lại không nỡ làm tổn thương y, theo bản năng khiến nàng ấy đẩy mạnh cán đao ra.
Đao lại bay ra ngoài. Một tiếng "phù" vang lên, lưỡi đao chém sắt như chém bùn, nhẹ nhàng cắm vào thân cây phía sau.
Đến đây mà hai cao thủ không đánh phản diện mà lại đấu với nhau, trong chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu, nhưng không một chiêu nào thực sự trúng đối phương.
Cây Diệu Quyết nhận từng chiêu một của họ: “...”
Nàng cảm giác như ý thức mình đang dần mờ đi, giống như bị cơn bão thổi qua, nàng bắt đầu không thể bắt được đất nữa.
Trong tầm nhìn mơ hồ cuối cùng, một bóng dáng mặc đồ trắng từ từ bước tới, phía sau là một mảnh tro tàn đỏ như máu, như thể trời đất hóa thành một lò thiêu.
“Thời gian đã đủ rồi.” Giọng nói trầm lạnh của nam nhân vang lên.
Áp lực tỏa ra ngay lập tức ngừng lại, trận đánh nhau đau khổ của nam nữ chính chợt dừng lại, cả hai nhìn nhau một cái, mặt đều tái nhợt, lần này không phải chỉ là cãi vã, mà là thật sự không thể đánh thắng.
Vậy là nhát dao cuối cùng của họ không kịp thu lại, tiếng lạch cạch cắm vào thân cây.
Diệu Quyết nghe thấy một tiếng nặng nề trong đầu, nhận ra tán cây của mình đang nghiêng đi, sau đó nàng nhận ra không phải tán cây mà là cả thân cây đang nghiêng đi.
Cuối cùng khi một tiếng nặng nề vang lên khi thân cây ngã xuống đất, nàng cuối cùng mơi nhận ra trong cái lạnh lẽo vô vọng đó… Nàng đã đứt lìa.
Cơn đau ập đến, nhưng chỗ bị cắt đứt lại bỗng phát ra một luồng sáng chói lóa kỳ lạ.
Khi nam nữ chính cuối cùng chuẩn bị đón nhận sự phản kháng sắp đến, Diệu Quyết đột nhiên nhìn thấy trong đầu mình hiện lên một vòng xoắn ốc của một vòng năm tuổi, và chồi non trên chóp ngọn của tán cây nàng, khi ghép lại giống như mặt đồng hồ và kim phút.
“Chúc mừng ngươi cuối cùng đã chết.”
Một âm thanh từ dưới đất truyền vào đầu nàng, Diệu Quyết đã đau đến mức không còn sức để suy nghĩ lý do vì sao bàn tay vàng lại đến.
“Ngươi sẽ sở hữu một linh cốt đặc biệt, có khả năng quay ngược thời gian, làm lại một lần khác biệt khác.”
Diệu Quyết cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng vươn ngón tay linh hồn, muốn thử với lấy ngọn mầm kim phút, nhưng đột nhiên có một ánh mắt bỗng xuyên qua cái gì đó, chính xác bắt được nàng.
Ngay khi nam nữ chính tập trung toàn bộ tu vi để thực hiện cú đánh cuối cùng, phản diện đột ngột quay người bước về phía cây.
Một bóng dáng thanh thoát nhưng đầy uy áp đang đến gần, một đôi tay trắng như ngọc vươn về phía nàng, Diệu Quyết run lên, dùng ý niệm mạnh liệt đẩy chồi non.
Ken két.
Mọi thứ thật sự bắt đầu quay ngược trở lại.
Một kích toàn lực của nam nữ chính như món đồ chơi tắt ngúm, đám tro bụi bay trong không trung dần dần rút lui ra, và... những vết thương trên cây, cơn đau do bị chặt, cùng đôi mắt đen dài đột nhiên rõ ràng, tất cả bắt đầu tan biến trong cơn xoáy lớn.