Về đến tự đường, Thích Thao ngồi trên giường, để mặc Phục Tắc Duyên bắt mạch. Xác định không có gì đáng ngại, Phục Tắc Duyên kéo tay áo hắn xuống, rồi dựa sát lại gần, giọng trầm thấp hỏi:
"Thích Thao đại nhân, ta có thể hôn ngài không?"
Thích Thao khẽ gật đầu.
Phục Tắc Duyên chậm rãi tháo lớp phù chú trên mắt hắn, cẩn thận nâng gương mặt hắn lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt ấy.
Thích Thao cảm thấy nhột, khẽ chớp mắt vài lần, rồi hỏi: "Nếu ta nói, giữa chúng ta không có nhân duyên tuyến, ngươi có buồn không?"
Phục Tắc Duyên ôm chặt lấy hắn, giọng điềm tĩnh: "Thích Thao đại nhân không phải không thể nhìn thấy mệnh cách của mình sao?"
Thích Thao đổi cách hỏi: "Nếu ngươi có một người rất thích, nhưng người đó lại không thích ngươi. Ta nói với ngươi rằng giữa hai người không có nhân duyên tuyến, ngươi có đau lòng không?"
Phục Tắc Duyên không chút do dự đáp: "Ta vĩnh viễn chỉ thích Thích Thao đại nhân."
Câu trả lời này khiến Thích Thao im lặng thật lâu, cảm giác như đang nói chuyện mà chẳng cùng chung một nhịp điệu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT