Đêm đã buông, vạn vật lặng yên, chỉ còn tiếng gió hú lạnh lùng. Cửu Trùng Thiên cao vời vợi, đến cả gió nơi đây cũng mãnh liệt hơn phàm giới. Tầng mây đen cuộn trào dưới chân, như núi gào biển thét, tạo nên một áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở.

Trước động phủ của một vị thần quân, đặt hai pho tượng toan nghê trấn giữ. Pho bên trái ngẩng đầu nhấc chân, thần uy lẫm liệt; pho bên phải nhắm mắt cúi đầu, từ hòa an tĩnh.

Hai pho tượng đá đã tận tâm canh giữ nơi đây suốt vạn năm, tựa hồ chưa từng thay đổi. Thế nhưng, đêm dài trên thiên giới vừa lạnh lẽo lại tịch mịch, đến cả đá cũng khó tránh khỏi cô đơn, trong bóng tối bắt đầu thì thầm đối thoại.

Toan nghê bên trái ngẩng đầu nhìn trời, khẽ hỏi:
“Bên đó là nơi nào vậy?”

Toan nghê bên phải chẳng đáp. Bên trái tiếp tục hỏi thêm mấy lần, đến khi bên phải không chịu nổi phiền nhiễu, mới khẽ mở mắt liếc một cái.

Tây phương, sau tầng mây đen, ánh lên một vầng quang nhẹ vàng kim, bên trong còn có hà quang rực rỡ lướt qua. Toan nghê bên phải chỉ liếc qua một cái, liền thản nhiên khép mắt lại như không chút bận tâm:
“Côn Lôn Sơn.”

“Côn Lôn Sơn? Phàm giới lại có người phi thăng chăng?”

“Ngươi mỗi ngày đều mở mắt mà dường như chẳng thấy rõ gì.” Toan nghê bên phải vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói, “Ngươi không thấy trong tầng mây kia có phượng hoàng bay lượn sao? Theo ta đoán, không phải có người phi thăng, mà là có kẻ đang cử hành đại hôn.”

“Đại hôn?” Toan nghê bên trái nghe vậy thì sửng sốt, “Giờ đây Bắc – Trung lưỡng phương thiên đế đều sinh tử bất minh, thiên giới gió thét cò kêu, ai còn dám vào lúc này tổ chức hôn lễ?”

“Có thể khiến phượng hoàng xuất hiện tại Côn Lôn, trừ Tây Vương Mẫu ra, chỉ có vị Minh Tịnh thần nữ kia.”

Toan nghê bên trái bất giác nhớ tới những lời đồn dạo gần đây trong thiên giới. Tuy chúng chỉ là tượng đá, nhưng thiên giới buồn chán, chỉ cần chút tin vặt cũng truyền đi rất nhanh, đến cả những kẻ giữ cửa như chúng cũng nghe được. Dù biết chẳng ai nghe trộm, toan nghê bên trái vẫn hạ thấp giọng thì thào:
“Vị hôn phu của Minh Tịnh thần nữ, chẳng phải là Thái tử bị phế của Bắc Thiên Cung sao? Hắn không phải đã cùng một ma nữ tư thông bỏ trốn rồi ư?”

Toan nghê bên phải lắc đầu đầy thâm ý, giọng kín đáo:
“Huyền Hậu nói Thái tử là xuống phàm giới rèn luyện, ai trông thấy hắn thực sự bỏ trốn cùng yêu nữ? Huống hồ, giờ đây Huyền Đế và Huyền Hậu đều đã không còn, Thái tử có hay không tư thông với Ma tộc, thì còn quan trọng gì?”

Toan nghê bên trái vốn tính tranh cãi, lập tức nói:
“Ai nói Huyền Đế không còn? Kẻ kia chẳng phải đã tự lập làm đế rồi sao?”

“Thế có thể tính là gì?”

“Sao lại không tính? Nghe nói hắn đã đánh hạ cả Trung Thiên Đình, mấy ngày trước còn tiến quân xuống Nam Thiên. Biết đâu đấy, hắn sẽ trở thành vị thần đầu tiên trong lịch sử thiên giới đồng thời nắm giữ Bắc, Trung, Nam tam phương!”

“Hắn không phải thần tộc.”

“Dòng máu nửa thần nửa ma, chí ít cũng tính được một nửa là thần tộc.” Toan nghê bên trái hớn hở như sợ thiên giới chưa đủ loạn, cười khúc khích nói, “Vị ấy ra lệnh truy nã huynh trưởng cùng cha khác mẹ khắp thiên hạ, thế mà Minh Tịnh thần nữ lại công nhiên kết hôn với vị Thái tử bị phế kia. Cứ đợi mà xem, hôm nay ở Côn Lôn thể nào cũng có trò vui!”

Lúc này, Côn Lôn Sơn đèn đuốc sáng rực, tiên nhạc ngân vang.

Một tấm thảm đỏ trải dài từ bậc thềm núi lên tận Cung Quỳnh Hoa, kéo thẳng đến đài cao lộng lẫy uy nghi nơi trung tâm đại điện. Ánh đèn sáng rực bốn bề, các tiên nga lơ lửng giữa không trung, rải xuống những cánh linh diệp và hoa quỳnh tuyết trắng như mộng.

Cánh hoa phiêu tán khắp trời, các vị tiên tụ hội một nơi, thấp giọng trò chuyện, tiếng cười tiếng nói nhè nhẹ lan truyền. Bỗng dưng, nơi cửa điện, quan lễ cất cao giọng xướng:
“Minh Tịnh thần nữ, Huyền Đế Thái tử giá lâm!”

Chư tiên ngừng chuyện trò, đồng loạt xoay người nhìn ra cửa. Tiên nhạc vang lên trỗi dậy, chim lành khắp Côn Lôn bay về Cung Quỳnh Hoa. Hàng chục con phượng hoàng lượn quanh đỉnh núi cao ca xướng, đuôi dài kéo theo từng dải lụa quang bảy sắc rực rỡ không dứt.

Trời cao tĩnh lặng như mực, vậy mà núi Côn Lôn lại trống chiêng mở tiệc, thiên tượng giáng phúc, dị tượng phương Tây trong đêm tối tựa như hải đăng, dù cách nghìn dặm cũng có thể trông thấy rõ ràng.

Một đám mây đỏ chậm rãi hạ xuống trước điện, màn hoa tựa vân, châu quang lấp lánh. Các tiên nga tuyệt sắc cầm phượng vũ phiến che chắn bóng người phía sau. Qua từng tầng phiến che, lờ mờ thấy được một đôi ngọc lữ kim đồng.

Chư tiên đến dự lễ đều biết rõ đó chính là danh nhân thiên giới Minh Tịnh Thần Nữ Hi Cửu Ca cùng Huyền Đế Thái Tử Cơ Thiếu Ngu, ai nấy đều mỉm cười, dùng phong thái đoan trang nhất nghênh đón đôi tân nhân.

Tân nhân sánh vai mà đứng, dưới màn hoa rơi đầy trời mà bước lên hồng thảm, băng qua hàng ngũ khách khứa, tiến dần đến đài cao phía trước. Lúc trước bị che chắn bởi phượng vũ phiến, nay khi họ đi ngang qua, chư tiên mới được tận mắt thấy rõ đôi kim đồng ngọc nữ danh chấn thiên giới.

Tân lang chính là Huyền Đế Thái Tử Cơ Thiếu Ngu, tân nương là Minh Tịnh Thần Nữ Hi Cửu Ca. Nghe nói hai người họ quen nhau từ thuở ấu thơ, thanh mai trúc mã, được trưởng bối tác thành hôn ước, bao năm qua như hình với bóng, tình ý đằm thắm, xứng đáng là phu thê mẫu mực nơi thiên đình.

Nghe đồn thần nữ Minh Tịnh cùng thái tử Huyền Đế là đôi trai tài gái sắc, nam nhân quý làm thái tử, phong thần tuấn mỹ, nữ nhân xuất thân cao quý, ôn nhu thục thuận, lâu nay vẫn là giai thoại trong các yến tiệc nơi trời cao. Dẫu có lấy nam nữ chính từ trong thoại bản bước ra cũng khó bì kịp đôi này.

Nghe đồn thần nữ Minh Tịnh quả là chu toàn không tỳ vết, điều khó được hơn cả là nàng đối với thái tử một lòng sâu nặng. Bao năm qua chưa từng lớn tiếng với y lấy một lần. Nay Bắc Thiên Cung gặp đại biến, thái tử bị huynh đệ dị mẫu soán ngôi, Cơ Thiếu Ngu chỉ sau một đêm từ quý tử biến thành tù đồ, thế nhưng vị hôn thê xuất thân danh môn vẫn không rời không bỏ, giữ lời ước mà thành thân cùng y. Một vị hiền thê như vậy, đến cả vị thần quan kén chọn nhất cũng chẳng tìm được điểm nào để chê trách quả thực là Thái Tử phi lý tưởng có thể ghi vào giáo khoa thư của thiên giới.

Nghe đồn…

Nay chư tiên Côn Lôn tận mắt thấy Hi Cửu Ca cùng Cơ Thiếu Ngu bước ngang trước mặt, mới hay những điều nghe đồn xưa nay đều là thật, tân nhân còn xứng đôi vừa mắt hơn cả truyền thuyết.

Cơ Thiếu Ngu tuấn tú mang vẻ thiếu niên, dẫu trải biến cố cũng không vướng chút u ám, ánh mắt vẫn ôn hòa trong sáng. Mà tân nương bên cạnh y thì càng thêm rực rỡ chói lòa. Nàng vận lễ phục đỏ rực lộng lẫy, đuôi áo dài quét đất, thêu đầy nhật nguyệt vân hà, bách điểu triều phượng, trong miệng phượng hoàng còn khảm minh châu Đông Hải, tựa hồ sắp vỗ cánh bay lên. Thuận theo ánh mắt của phượng hoàng là tấm lưng mảnh mai, bờ vai thanh nhã, cần cổ trắng như tuyết cùng kim quan tráng lệ trên đầu.

Chỉ tiếc kim quan lại phủ một tầng hồng sa, che đi dung nhan của tân nương. Hồng sa mỏng như khói, ẩn hiện lờ mờ, có thể thấy dáng vẻ nàng dịu dàng xinh đẹp, nhưng mãi không thể nhìn rõ diện mạo, khiến khách khứa hai bên không khỏi tiếc nuối.

Viền hồng sa đính tua ngọc, lễ phục của nàng cũng treo đầy châu ngọc bảo thạch, thế nhưng từ lúc bước lên đài, tua ngọc lẫn châu chuỗi trên người nàng đều không lay động dù chỉ một chút, ngay cả khi lên bậc thềm, cũng không hề rung chuyển.

Chư tiên âm thầm tán thán trong lòng, càng thêm ghen tỵ với Cơ Thiếu Ngu ôm được mỹ nhân về. Có thể khiến một thần nữ cao quý tình thâm đến vậy, đời này quả không tiếc gì.

Chư tiên người thì hâm mộ, kẻ thì ganh ghét, nhưng lúc này đều chỉ có thể mỉm cười chúc phúc, trong cung Quỳnh Hoa bầu không khí càng thêm rộn rã. Chớp mắt, đôi tân nhân đã đứng yên, nghi lễ kế tiếp chuẩn bị bắt đầu.

Chính vị giữa đài cao còn trống, bên cạnh là Cửu Thiên Huyền Nữ đang ngồi. Nàng chăm chú nhìn đôi tân nhân phía dưới, ánh mắt khó dò. Nàng đứng dậy, trong lời nói mang theo pháp âm, cất tiếng:
“Vương Mẫu bế quan, không thể đích thân đến dự, do ta thay mặt chủ hôn. Cơ Thiếu Ngu, Hi Cửu Ca, dưới sự chứng giám của Hoàng Thiên Hậu Thổ, trước mặt Tứ Hải Bát Hoang, hai người nguyện kết thành phu thê, sinh tử đồng tâm, không rời không bỏ, có nguyện chăng?”

Dưới tấm sa trùm đầu, nữ tử không chút do dự, lập tức đáp lời:
“Ta nguyện ý.”

Nàng vừa dứt lời, người bên cạnh lại lặng thinh thật lâu chưa hồi đáp. Không khí vốn nóng rực bỗng từng tấc từng tấc đông cứng lại, sự yên tĩnh từ đài cao lan dần ra khắp đại điện.

Khách khứa vẫn giữ nụ cười, vẻ mặt vẫn đoan trang, nhưng trong yến hội huy hoàng giờ không ai cất tiếng, chỉ còn tiếng nhạc lễ ngân nga dịu vợi.

Hi Cửu Ca bị hồng sa che tầm mắt, người bên cạnh im lặng càng lâu, ánh mắt nàng càng lạnh. Thế nhưng nàng vẫn đứng thẳng tắp, không truyền âm, không thúc giục, cũng không quay đầu. Hắn không nói, nàng liền chờ, nàng có cả đời để chờ hắn mở miệng.

Năm ngoái nàng từ nhân gian đưa hắn cùng Thường Thư trở về, đã nói rõ mọi điều. Khi ấy, vị thái tử tôn quý nhất thiên giới đã khoác y phục phàm nhân, sau lưng đeo sọt tre, đôi tay từng cầm bút nay nắm cuốc, chỉ có đôi mắt kia vẫn như thuở ban đầu—trong trẻo chân thành, tựa như hài đồng.

Cơ Thiếu Ngu nói với nàng:
“Cửu Ca, chuyện hôn ước là ta có lỗi với muội. Nhưng ta đã nhiều lần thưa với mẫu thân, là bà nhất quyết không chịu giải trừ. Ta thật sự không còn cách nào khác, đành dùng hạ sách này. Ta thật lòng yêu nàng ấy, không thể tiếp nhận người khác nữa. Nếu trong lòng ta đã có nàng ấy mà vẫn cưới muội, thì chính là vũ nhục muội. Cửu Ca, người muốn cưới muội nơi thiên giới nhiều như cá vượt sông, không có ta, muội sẽ tìm được người tốt hơn. Hôn ước của chúng ta, thôi thì… huỷ bỏ vậy.”

Hi Cửu Ca nhìn hắn, tưởng chừng không thể tin đây là Cơ Thiếu Ngu nàng quen suốt hai ngàn năm. Nàng không nhịn được hỏi hắn:
“Thần – ma tranh chiến đã vạn năm, huyết hải thâm thù qua bao đời, ngươi vì một ma nữ mà từ bỏ thân phận thái tử thiên giới ư?”

“Cửu Ca, muội không hiểu đâu.” Cơ Thiếu Ngu nhìn nàng, trong mắt dường như ẩn hiện u sầu, “Muội… thôi, cứ cho là ta điên rồi. Sự tình giữa thần – ma không như muội nghĩ, bên trong còn nhiều ân oán sâu xa. Dẫu có cừu hận, cũng là đời trước truyền lại, không liên quan gì đến ta, cũng chẳng liên quan nàng ấy. Ta là thái tử Huyền Đế, đương nhiên không thể dây dưa với ma tộc, vì thế, ta tự nguyện từ bỏ ngôi vị thái tử. Phụ hoàng có nhiều con trai, ta vốn không phải người thích hợp nhất. Đúng lúc phụ hoàng cũng luôn cho rằng ta mềm yếu thiếu quyết đoán, chi bằng ta chủ động rút lui, để Bắc Thiên chọn người xứng đáng hơn.”

Nói rồi, hắn chắp tay hành lễ với Hi Cửu Ca, nhặt mớ thảo dược dưới đất, xoay người nói:
“Ta chán ghét những thị phi chốn thiên đình, đời còn lại chỉ muốn cùng nàng ấy quy ẩn nhân gian, sống đời cuốc cày dệt vải. Cửu Ca, nể tình hai ngàn năm thanh mai trúc mã, xin muội đừng tiết lộ nơi đây cho mẫu thân biết.”

Nói đoạn, hắn quay lưng về phía Hi Cửu Ca, lặng lẽ bước vào con đường nhỏ nơi núi sâu. Hi Cửu Ca dõi mắt nhìn theo bóng hắn ngày càng xa, chợt cất tiếng:

“Nếu như… mẫu thân ngươi đã chẳng còn cơ hội biết nữa thì sao?”

Lưng của Cơ Thiếu Ngu khựng lại, hắn không quay đầu, chỉ hỏi:
“Ý ngươi là gì?”

“Dựa vào thần lực của ngươi, ngươi thật sự cho rằng có thể giấu được mắt tai của bao cao thủ ở Bắc Thiên Cung, an nhiên ẩn cư chốn nhân gian suốt mười một năm sao? Mười một năm nay, không phải vì huyễn thuật của ngươi cao minh, mà là phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi đã thân bất do kỷ, lực bất tòng tâm.”

Cơ Thiếu Ngu rốt cuộc quay đầu lại, trong mắt hắn ánh lên sự sắc bén vốn có của Thái tử Thiên giới:
“Phụ hoàng, mẫu hậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Đây mới chính là vị Thái tử Bắc Thiên mà nàng quen biết. Trong lòng Hi Cửu Ca khẽ thở phào, nói:
“Sau khi ngươi cùng Thường Thư tư thông bỏ trốn, Huyền Hậu đã cố gắng giấu diếm suốt một tháng, cuối cùng vẫn bị Huyền Đế phát hiện. Huyền Đế đại nộ, hạ lệnh bắt ngươi hồi cung chịu trọng phạt. Bắc Thiên Cung vì tìm kiếm ngươi mà loạn thành một mớ, để rồi bị Lê Hàn Quang thừa cơ chen vào. Huyền Đế bị hắn ám toán, mất hết pháp lực, cùng Huyền Hậu bị giam vào A Tỳ lao ngục, đến nay đã mười một năm không có tin tức. Ta cũng không biết, giờ này Huyền Đế, Huyền Hậu còn sống hay đã chết.”

Càng nghe, mắt Cơ Thiếu Ngu càng mở to. Mỗi một chữ trong lời Hi Cửu Ca hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thành câu, hắn lại không thể nào tin nổi:
“Ngươi nói... là Lê Hàn Quang?”

“Suýt nữa thì quên, giờ hắn đã xưng là Đế Hàn Quang rồi.” Hi Cửu Ca lãnh đạm nói, “Mười một năm trước, Hoàng Đế biết được Huyền Đế bị giam, Lê Hàn Quang xưng đế, giận dữ phát binh dẹp loạn. Họ đánh nhau suốt mười năm trời, đến năm ngoái mới phân thắng bại. Lê Hàn Quang đánh thẳng vào Trung Ương Thiên Cung, tàn sát vô số cao thủ Thần tộc, đoạt lấy Hoàng Đế Ấn, ngay cả Hoàng Đế cũng bị trọng thương dưới tay hắn. Ai giữ được Đế Ấn, kẻ ấy có quyền hiệu lệnh thiên giới. Nay, Lê Hàn Quang là thiên đế danh chính ngôn thuận của Bắc và Trung Thiên giới, xưng hiệu Đế, đổi danh Đế Hàn Quang. Lúc ta rời Côn Luân, nghe nói hắn đã tiến quân về phương Nam, tới lãnh địa của Xích Đế. Nay hắn bị vây trong chiến sự phương Nam, chỉ e phải một năm nửa năm mới có thể hồi quân, đây chính là cơ hội tốt nhất để cứu Huyền Đế và Huyền Hậu. Ngươi thật sự định bỏ mặc phụ mẫu, ẩn cư nơi nhân gian cùng một ma nữ sao?”

Cơ Thiếu Ngu nhìn kỹ thần sắc Hi Cửu Ca, chuyện liên quan đến cả Huyền Đế lẫn Hoàng Đế, trọng đại đến vậy, nàng không thể nào lấy ra làm trò đùa. Nhưng... Lê Hàn Quang, chẳng qua chỉ là con chó bên cạnh Thường Thư, thân phận ti tiện, yếu đuối nhu nhược, gặp ai cũng cúi đầu tránh né. Năm xưa ở thiên giới, Cơ Thiếu Ngu còn chưa từng liếc hắn lấy một cái. Một kẻ như vậy, làm sao có thể đánh bại phụ thân hắn, đánh bại cả tằng tổ phụ, đơn thương độc mã mà khuynh đảo cả Bắc Thiên và Trung Thiên?

Hắn vẫn không hiểu, lại hỏi:
“Hắn chẳng qua là một ma tộc nhỏ bé, theo Thường Thư đến thiên giới làm con tin, sao lại muốn làm như vậy?”

Hi Cửu Ca thầm thở dài. Cơ Thiếu Ngu từ nhỏ được người người nâng niu, đôi khi thật sự quá ngây thơ. Nàng nói:
“Ta và ngươi là thanh mai trúc mã, hắn và Thường Thư cũng là thanh mai trúc mã. Ngươi dẫn Thường Thư bỏ trốn, ta còn nhớ nghĩa xưa, không đành lòng trách Huyền Cung, nhưng hắn thì chẳng có gì để kiêng kỵ. Huống hồ, ai nói hắn chỉ là một ma tộc? Hắn tuy là con riêng, nhưng phụ thân hắn... chính là Huyền Đế. Về sau gặp lại, ngươi còn phải gọi hắn một tiếng đệ đệ.”

Câu nói sau cùng như giọt nước làm tràn ly. Cơ Thiếu Ngu cuối cùng cũng từ bỏ ý niệm vô cớ ẩn cư, đồng ý theo Hi Cửu Ca hồi Côn Luân. Ca ca của Hi Cửu Ca chính là Tây Phương Bạch Đế. Lê Hàn Quang – hay giờ là Đế Hàn Quang – tàn sát khắp thiên giới, không ai có thể giữ mình ngoài cuộc, Tây Phương Bạch Đế nhất định sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hi Cửu Ca có thể giúp Cơ Thiếu Ngu khởi binh, nhưng điều kiện là: hắn phải thực hiện hôn ước, thành hôn cùng nàng.

Đó mới dẫn đến hôn lễ hôm nay – một hôn lễ lộng lẫy, nhưng trống vắng đến lạ thường.

Cơ Thiếu Du trầm mặc, Hi Cửu Ca biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng nàng không buồn thúc giục.

Nàng là Thần nữ Minh Tịnh hoàn mỹ nhất thiên giới, từ khi giáng sinh đến nay, không có một điều gì không tốt, một khắc nào không đẹp. Nàng là con gái của Nhật Thần mẫu, ai ai cũng đoán xem nàng có thừa hưởng được sức mạnh của Hy Hòa hay không. Vì vậy, nàng cực kỳ tinh thông pháp thuật hệ hỏa, bàn về hỏa công, thiên giới không ai sánh bằng; nàng lại là đệ tử duy nhất của Tây Vương Mẫu Côn Luân, nên tiên thuật cũng vô cùng tinh thâm, bất kể cuộc thi nào ở Côn Luân, chỉ cần nàng tham gia, hạng nhất tuyệt đối không thể là người khác; hơn thế, nàng còn là muội muội của Bạch Đế, là vị hôn thê của Thái tử Huyền Đế, danh tiếng vang dội khắp thiên giới, chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác.

Thế nhưng, vị hôn phu của nàng lại dẫn một ma nữ bỏ trốn.

Hi Cửu Ca không thể chịu đựng được vết nhơ lớn đến thế trong đời mình. Nàng đã có thể mang Cơ Thiếu Ngu trở về, thì nhất định cũng có thể khiến hắn tâm cam tình nguyện nói ra hai chữ “ta nguyện”.

Thái tử Huyền Đế vẫn trầm mặc, Thần nữ Minh Tịnh cũng không mảy may dao động. Bầu không khí nơi hôn lễ càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Lễ quan định mở lời để hóa giải sự lúng túng thì Cơ Thiếu Ngu cuối cùng cũng động:
“Ta…”

Hắn vừa mở miệng, thì cùng lúc đó, bên ngoài Cung Ngọc Hoa vang lên một tiếng quát khẽ trong trẻo của nữ tử:
“Thiếu Ngu.”

Mọi người lập tức ngẩn ra, khách khứa trong điện lần này đến cả nụ cười cũng không giữ nổi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.

Ngoài cửa đại điện, đứng một nữ tử nhỏ nhắn yêu kiều. Khác với các vị khách vận y phục rộng tay, các tiên nga rải hoa cũng đều mặc váy dài tay áo bay bổng, nữ tử kia lại khoác một bộ khinh trang bó sát, vải đen ôm lấy thân thể, phác họa rõ từng đường cong mềm mại quyến rũ.

Chúng thần nhìn thấy nàng thì xôn xao, thấp giọng nghị luận:
“Hôm nay là đại hôn của Thần nữ Minh Tịnh, đại sự thế này, Côn Luân sao lại để một ma tộc trà trộn vào?”
“Không biết nữa. Không phải nàng đã mất tích rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?”

Nữ tử áo đen bước vào đại điện, khách khứa hai bên như bị uy áp vô hình ép lùi về sau một bước, giữa điện tự khắc mở ra một lối đi dài, thông thẳng tới lễ đài.

Cơ Thiếu Ngu đã quên mất mình vừa định nói gì, hắn quay đầu, kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn nàng.

Thường Thư, chất nữ của Ma giới được đưa đến thiên đình làm con tin, mười hai năm trước mất tích một cách kỳ lạ. Nói là mất tích, thật ra những kẻ thông thạo tin tức đều biết, nàng không hề vô cớ biến mất, mà là tư thông bỏ trốn cùng Thái tử Huyền Đế.

Nhưng sau đó Bắc Thiên Cung bùng nổ chiến loạn, ai ai cũng bận vây bắt Lê Hàn Quang, đâu còn ai nhớ đến Thường Thư và Cơ Thiếu Ngu nữa. Hai người mới có thể an ổn sống tiêu dao chốn nhân gian suốt mười một năm.

Thế nhưng, ngay lúc này, Thường Thư lại xuất hiện giữa lễ cưới của Thần nữ Minh Tịnh, còn sắc mặt Cơ Thiếu Ngu như vậy, chẳng khác nào tự mình xác nhận lời đồn năm xưa là thật.

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, ăn ý mà ngậm miệng lại, lặng lẽ chờ xem kịch hay.

Chiếc phượng khăn này không chỉ phong tỏa thần thức, dường như còn làm suy yếu cảm quan của Hi Cửu Ca. Chỉ đến khi nghe tiếng nói quen thuộc, nàng mới biết 
Thường Thư, vậy mà lại lẻn vào được Côn Luân.

Hi Cửu Ca lúc này đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện phòng thủ của Côn Luân có chỗ nào sơ hở. Nàng vẫn ngẩng cao cổ, bình tĩnh nhìn về phía trước. Cơ Thiếu Ngu đã hoàn toàn xoay người đi, mà chiếc phát quan trên đầu tân nương, vẫn vững vàng không lay động.

Tựa như việc tình cũ của vị hôn phu xuất hiện giữa lễ cưới của mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không đáng để nàng làm rối loạn dung nhan trang điểm.

Cửu Thiên Huyền Nữ thấy ma tộc xuất hiện, trong mắt ánh giận dâng trào, quát lớn:
“Ma tộc từ đâu đến, lại dám vấy bẩn thần thổ Côn Luân! Người đâu, bắt nàng lại!”

“Dừng tay!”
Hai tiếng cùng lúc vang lên. Cơ Thiếu Ngu kinh ngạc nhìn sang bên cạnh. Qua lớp sa màu đỏ thêu chỉ vàng, hắn vẫn không thể thấy rõ thần sắc của Hi Cửu Ca, chỉ nghe giọng nàng vô cùng bình tĩnh, lý trí:

“Khách đến là khách, chất nữ Ma giới quang lâm hôn yến, là đang nể mặt phu thê chúng ta. Người đâu, mời chất nữ vào yến tiệc, hảo hảo chiêu đãi.”

Thường Thư cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng lên đài cao, mỉa mai nói:
“Phu thê? Mười năm trước, Thiếu Ngu đã kết thành phu thê với ta nơi nhân gian, Thần nữ Minh Tịnh giờ lấy thân phận gì để đứng đây?”

Côn Luân địa vị cao quý nơi Thiên giới, Cửu Thiên Huyền Nữ nào từng bị nói chuyện bằng ngữ khí như thế? Bà lập tức tức giận, vung tay đánh ra một chiêu tiên thuật.

Cửu Thiên Huyền Nữ là thị nữ được Tây Vương Mẫu trọng dụng nhất, một chiêu của bà, đâu phải tầm thường. Cơ Thiếu Ngu hoảng hốt trong lòng, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến trước mặt Thường Thư, dùng lưng chắn thay nàng đòn ấy.

Pháp lực của Cửu Thiên Huyền Nữ thâm hậu, đến thần tộc cũng khó lòng chống đỡ. Khóe môi Cơ Thiếu Ngu lập tức rỉ máu, Thường Thư trong nháy mắt đã trải qua ranh giới sinh tử, thấy người yêu bị thương, vội đỡ lấy hắn, bờ vai gần như không trụ nổi sức nặng cơ thể hắn:
“Thiếu Ngu, chàng sao rồi?”

Cơ Thiếu Ngu nuốt vị máu tanh trong miệng. Nếu hắn hoàn thủ thì cũng không đến mức đỡ không nổi, nhưng chính hắn đã có lỗi với Hi Cửu Ca trước, sao có thể trong lễ cưới, trước bao nhiêu quan khách, hoàn chiêu với trưởng bối của nàng?

Hắn dùng thân thể gánh trọn một chưởng ấy, chỉ có như vậy, Cửu Thiên Huyền Nữ mới ngừng tay, Thường Thư mới có thể sống sót.

Cửu Thiên Huyền Nữ thấy mình đã đánh bị thương Cơ Thiếu Ngu, đúng là không tiện tiếp tục truy kích. Sau khi Lê Hàn Quang đoạt lấy ấn tỷ Huyền Đế, lập tức hạ lệnh phế bỏ danh vị Thái tử của Cơ Thiếu Ngu, đuổi hắn khỏi thần tịch. Nhưng dù sao Lê Hàn Quang cũng không phải danh chính ngôn thuận đăng vị, giờ ai là nghịch thần tặc tử còn chưa nói rõ được. Dù gì Cơ Thiếu Ngu vẫn mang danh Huyền Đế Thái tử. Giết một ma tộc không sao, nhưng nếu thương tổn Thái tử Huyền Đế, thì là chuyện khác rồi.

Cơ Thiếu Ngu khẽ lắc đầu với Thường Thư, rồi xoay người hành lễ với Cửu Thiên Huyền Nữ:
“Nàng ấy lời nói thất lễ, nếu có xúc phạm đến Huyền Nữ nương nương, xin cho phép ta thay nàng bồi tội. Mong nương nương khoan dung.”

Cửu Thiên Huyền Nữ thuận thế thu tay lại, trầm mặt nói:
“Thái tử, hôn ước giữa người và Minh Tịnh thần nữ đã được công bố thiên hạ từ hai nghìn năm trước. Hôm nay ta phụng mệnh Tây Vương Mẫu chủ trì hôn lễ, mà người lại che chở cho một ma tộc phá hỏng nghi lễ. Thái tử, người là có ý gì?”

Cơ Thiếu Ngu mím môi không nói, Thường Thư siết chặt tay áo hắn, ánh mắt lộ vẻ cầu xin:
“Thiếu Ngu, đừng mà. Thiếp không để tâm đến thân phận của chàng, cũng không muốn quản gì đại nghĩa thiên hạ nữa. Chàng đừng đáp ứng họ, chúng ta đến một nơi không ai quen biết, ẩn cư sống qua ngày như mười năm trước, có được không?”

Cơ Thiếu Ngu nghĩ đến những năm tháng thong dong không thân phận, không áp lực Thái tử năm xưa, ánh mắt khẽ dao động. Hi Cửu Ca dường như cảm nhận được sự do dự của hắn, lập tức cất tiếng nhắc:
“Thái tử.”

“Thiếu Ngu!”

Hai người phụ nữ, hai cách xưng hô, hai loại kỳ vọng hoàn toàn khác biệt. Cơ Thiếu Ngu thống khổ nhắm mắt lại, đợi đến khi mở ra lần nữa, chậm rãi quay về phía đài cao:
“Cửu Ca, xin lỗi.”

Hi Cửu Ca hoàn toàn không ngờ hắn lại làm ra lựa chọn như vậy, chiếc khăn phủ đầu được thêu tinh xảo cuối cùng cũng khẽ rung động lần đầu trong đêm nay. Nàng dang tay vén lấy làn váy dài, xoay người chính xác hướng về phía Cơ Thiếu Ngu:
“Thái tử, chàng thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Từ lúc Thường Thư xuất hiện, Cơ Thiếu Ngu vẫn luôn có ý né tránh Hi Cửu Ca. Cho đến bây giờ, hắn không thể né nữa. Cơ Thiếu Ngu cười khổ trong lòng, hắn không dám nhìn nàng, đáng tiếc, nàng lại trông vô cùng bình thản, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi biến cố.

Nàng không để tâm đến hắn, nàng để tâm chỉ là vị trí Thái tử phi Huyền Đế. Cơ Thiếu Ngu thật sự không thể giả vờ không biết, càng không thể bình thản bước vào lễ đường cùng nàng. Đã như vậy, thù cha mẹ hắn sẽ tự mình trả, ân sủng của Thần nữ Minh Tịnh, xin lỗi, hắn vô phúc tiêu thụ nổi.

Cơ Thiếu Ngu cuối cùng vẫn tránh ánh mắt nàng, cúi đầu nói nhỏ:
“Xin lỗi.”

Dứt lời, không màng vết thương sau lưng, kéo theo Thường Thư rời khỏi cung điện. Cả cung điện phủ đầy sắc đỏ, khách khứa đầy nhà, hắn khoác hỷ phục, lại đi ngược hướng với đám người, không ngoảnh đầu bước vào gió tuyết.

Cơ Thiếu Ngu nghĩ, một lễ cưới long trọng như thế, cuối cùng lại kết thúc thế này, ra khỏi cửa này rồi chắc chắn sẽ bị đàm tiếu không thôi. Nàng để ý danh tiếng như vậy, hẳn sẽ rất giận.

Nếu nàng thực sự nổi giận thì còn đỡ, Minh Tịnh Thần nữ luôn hoàn mỹ, nhưng không có tâm cũng chẳng có tình. Cơ Thiếu Ngu thường cảm thấy, nàng không phải người sống, mà là một pho tượng ngọc.

Trong yến tiệc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng gió tuyết bên ngoài. Tiên nhân Côn Luân nhìn Hi Cửu Ca rồi lại nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, không biết lúc này nên làm gì.

Cửu Thiên Huyền Nữ cũng cảm thấy quá mất mặt. Bà và Hi Cửu Ca vốn chẳng thân thiết, nhưng Cơ Thiếu Ngu trước mặt bao khách khứa xoay người rời đi, thể diện của Côn Luân để vào đâu? Cho dù không vì Hi Cửu Ca, bà cũng không thể để Cơ Thiếu Ngu và một yêu nữ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ âm trầm như nước, bà đang định mở miệng thì tân nương luôn đoan trang yên lặng trên đài cao bỗng vén khăn trùm đầu, lộ ra dung nhan tinh tế phía dưới. Trong đám khách lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc, không rõ là cảm thán dung mạo Hi Cửu Ca quả nhiên là thiên ban, hay cảm thán phẩm hạnh của nàng thật tốt, xảy ra chuyện thế này mà vẫn không giận.

Cơ Thiếu Ngu sắp bước qua ngưỡng cửa, nghe thấy tiếng hút khí phía sau, đoán rằng nàng đã vén khăn trùm đầu. Bước chân hắn hơi khựng lại. Hỷ phục của nàng hôm nay thực sự lộng lẫy, vậy mà hắn vẫn chưa từng thấy dung nhan nàng dưới lớp khăn đó. Khi nàng khoác hỷ phục, sẽ là dáng vẻ ra sao?

Thường Thư thấy hắn khựng bước, ngẩng đầu, khẽ gọi:
“Thiếu Ngu.”

Cơ Thiếu Ngu bừng tỉnh, tự giễu cười trong lòng. Nàng vén khăn trùm đầu giữa hôn lễ, đã là hành động thất thái nhất từ trước tới nay của nàng rồi. Hắn lại có thể khiến Minh Tịnh Thần nữ thất thái, đúng là… vinh hạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play