Lần cuối Thanh Dương gặp mặt mẫu hậu, Thái Hoàng Thái Hậu nói cho nàng biết, nàng đã sớm ăn phải độc dược, không còn thuốc nào cứu được.
“Ta vốn dĩ cũng chẳng sống được bao năm nữa,” những giận dữ, bất lực, thất vọng ấy, đến cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh. Bà nhìn gương mặt đẫm lệ của con gái, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, “Cũng là do ta quá mức nuông chiều con. Mạng này, xem như ta thay con chuộc tội thay những người đã uổng mạng. Từ nay về sau, hãy buông tay mà sống cuộc đời con muốn.”
Khương Vu mấp máy môi, muốn nói điều gì đó để an ủi, nhưng nỗi đau mất mẹ khiến mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa. Nàng có thể tưởng tượng tâm trạng của Thanh Dương lúc này — bi thương, phẫn hận.
Phẫn hận Sở Lăng từng bước bức ép, phẫn hận bản thân vô năng, phẫn hận chính mình khiến mẫu hậu thất vọng.
Bỗng nhiên, nàng hiểu ra vì sao đêm nay Thanh Dương hao hết tâm tư đưa nàng tới nơi này. Quả nhiên, đúng lúc nàng đang nghĩ thế, Thanh Dương ngẩng đầu, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt đối phương.
Không còn vẻ tĩnh mịch ban nãy, trong mắt kia cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng — nhưng là thứ ánh sáng ẩn chứa điên cuồng.
Mạc Dương Chu cũng phát giác ra điều bất ổn, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn vừa cẩn trọng bước về phía Khương Vu, vừa thăm dò biểu cảm của Thanh Dương: “Công chúa, chuyện Thái Hoàng Thái Hậu… ta cũng rất đau lòng. Chuyện báo thù, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn. Ngươi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT