Ở Dương Phiên Thị, pho tượng có thể nói là rất nhiều, nhất là tại các giao lộ, pho tượng đá thần sa mạc với hình dáng chim đầu người có thể thấy ở khắp nơi.
Vì vậy, chỉ chạy khoảng chừng hai trăm mét, Phương Lâm Nham liền thấy một pho tượng thần sa mạc, chỉ là pho tượng này có vẻ như đã lâu năm không được tu sửa, ngũ quan trên khuôn mặt đều đã mơ hồ, phía trước cũng không có dấu vết nến trắng từng được đốt, hẳn là đã lâu không có người đến tế bái, và nó cũng không phát ra ánh sáng đỏ trên võng mạc của Phương Lâm Nham.
Phương Lâm Nham tiếc nuối thở dài, sau đó tiếp tục tìm kiếm những pho tượng đá khác, tiếp tục chạy về phía trước khoảng chừng bốn trăm mét, liền gặp được phía trước giao lộ có ánh sáng hồng nhạt yếu ớt chớp động, hắn tiến lên xem xét, lập tức phát giác đó là một pho tượng thần sa mạc khác, pho tượng này từ trong ra ngoài tản ra một loại sương mù nhàn nhạt tựa như hào quang màu đỏ, có chút mỏng manh.
Hắn đang muốn đưa tay đặt xuống, nhưng lại kịp thời dừng lại trước khi tay chạm vào bề mặt pho tượng, sau đó cúi đầu nhìn lại, phát giác phía trước pho tượng thần sa mạc này cũng chỉ có một ít dấu vết nến trắng đã cháy, hiển nhiên người tế bái cũng không nhiều lắm.
Vừa nghĩ đến đây, hắn từ từ thu tay về, trầm ngâm nói:
"Hẳn là...
là như thế này? Không sao, dù sao cũng có một giờ, ta có thể đi dạo thêm."
Mười phút sau, Phương Lâm Nham dừng bước trước một pho tượng thần sa mạc khác, lúc này phía trước pho tượng đang đốt chín cây nến, có mười mấy người đang quỳ lạy trước mặt nó, lẩm bẩm thành kính cầu nguyện, mà ánh sáng hồng trên pho tượng này rõ ràng nồng đậm hơn nhiều, thậm chí mờ mịt lan tỏa lên đến nửa mét phía trên đỉnh đầu, mới phảng phất như sương mù phiêu tán.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT