Tin tức về việc Lâm Hành bị thương không được tiết lộ ra ngoài, ngay cả trường học cũng phải nhờ đích thân cha Lâm xin nghỉ dài hạn. Trong bệnh viện, ngoại trừ cha, mẹ của Lâm Hành và dì giúp việc ra thì cũng không có ai khác làm phiền.
Những ngày đầu dưỡng thương cơ bản chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả việc ngồi dậy nhiều một chút cũng không được khuyến khích. Lâm Hành nghĩ rằng lúc đầu sẽ rất buồn chán, nhưng thực tế trong cái rủi lại có cái may.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lâm Hành nằm trên giường nghiêng đầu nhìn người đang đặt quyển sách lên giường, chậm rãi đọc câu chuyện: “Đọc lâu như vậy rồi, uống chút nước đi.”
Tông Khuyết buông trang sách xuống, rót nửa cốc nước ấm đưa cho cậu, nhưng Lâm Hành cười và từ chối: “Tôi bảo cậu uống nước, tôi không khát.”
Do bị gãy xương và đang trong thời gian điều trị, phần chân tốt nhất cần phải cao hơn phần trên của cơ thể. Lâm Hành chỉ có thể ngồi dậy trong thời gian ngắn, nằm thì lại không tiện xem tivi hay điện thoại, rất hại mắt. Đọc truyện khi buồn chán đã trở thành thói quen thường ngày của hai người.
Mặc dù người đọc không quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói đã qua thời kỳ vỡ giọng, trong âm thanh bình tĩnh mang theo chút sức hút đặc trưng của hắn. Đôi khi nó khiến Lâm Hành khó tập trung vào nội dung chính của câu chuyện.
Tông Khuyết uống nước, nắm lấy bàn tay mà lúc nãy đã buông ra và nói: “Tôi đọc tiếp nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play