Ánh mắt Nghiêm Khiêm chợt tối sầm lại, lần lượt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cảm kích, đau đớn, cuối cùng biến mất vào một khoảng tối đen sâu thẳm.

Cuối cùng hắn vẫn xuống giường, quỳ xuống đất tạ ơn.

Văn Nhân Tiếu không cản hắn nữa, chỉ cười tủm tỉm đặt thánh chỉ vào tay hắn: “Chúc mừng Nghiêm tướng quân nhé, bổn cung nhất định sẽ bảo phụ hoàng ban cho người một tòa dinh thự tốt nhất để làm Hầu phủ.”

Uy Viễn hầu nghe nàng nói, trong nháy mắt như bị sét đánh, chẳng màng bản thân còn đang quỳ trên đất, lo lắng bất an mở miệng khuyên can: “Công chúa, việc này… việc này sao được. Thế tử Hầu phủ dọn ra ngoài lập phủ riêng thì còn ra thể thống gì nữa!”

Đại nhi tử bỗng chốc biến thành Trấn Viễn hầu ngang hàng ngang vế với mình, thậm chí phẩm cấp còn cao hơn mình một bậc, bổng lộc hậu hĩnh hơn mấy bậc, điều này khiến lòng ông ta vô cùng hụt hẫng.

Nếu vẫn ở lại Uy Viễn hầu phủ thì còn đỡ, ít nhất người ngoài nhìn vào, Nghiêm Khiêm dù đã thành Hầu gia vẫn phải dựa vào Uy Viễn hầu phủ, ông ta vẫn là chủ gia đình.

Nhưng nếu dọn ra ngoài, ông ta không những chẳng được chút lợi lộc gì mà còn mất hết thể diện.

“Vậy sao,” Văn Nhân Tiếu nhếch môi nở một nụ cười ý vị sâu xa, “Uy Viễn hầu phu nhân cũng nghĩ vậy ư?”

Lúc này, Uy Viễn hầu phu nhân có chút mừng thầm trong lòng. Nếu tên tàn phế Nghiêm Khiêm này thật sự dọn đi, chẳng phải trên dưới Hầu phủ này đều sẽ nằm trong tay bà ta sao. Quan trọng hơn là tước vị Uy Viễn hầu, há chẳng phải sẽ chắc chắn rơi vào tay Húc Nhi nhà bà ta? Tuy bà ta có chút thèm muốn phần bổng lộc quốc công hậu hĩnh kia nhưng việc Nghiêm Khiêm dọn ra ngoài vẫn có lợi hơn cho bà ta.

Tuy nhiên, bà ta và Uy Viễn hầu có lập trường khác nhau trong chuyện này, biết rõ không thể trực tiếp mở miệng làm mất mặt ông ta, đành phải thoái thác: “Thần phụ không biết.”

Uy Viễn hầu vẫn chưa từ bỏ ý định, dè dặt hỏi: “Bản triều vẫn chưa có tiền lệ thế tử Hầu phủ lại được phong một tước vị khác, chuyện này…”

“Dễ thôi mà,” Văn Nhân Tiếu có chút vui vẻ, híp mắt lại, “Tương lai Nghiêm tướng quân sinh hai đứa con là có thể kế thừa cả hai tước vị rồi.”

Uy Viễn hầu phu nhân nghe vậy suýt nữa nghiến răng ken két. Tước vị là thứ bà ta quan tâm nhất, chỉ hận sao vị tiểu công chúa này cứ phải gây khó dễ cho bà ta, lại đi giúp đỡ tên Nghiêm Khiêm mặt lạnh như băng, xấu xí đến dọa người này, rõ ràng Húc Nhi của bà ta tốt hơn biết bao nhiêu. Một mặt lại thầm khinh bỉ, sao công chúa lại không biết xấu hổ như vậy, chuyện sinh con đẻ cái cũng có thể nói ra miệng được.

Bên kia, Nghiêm Khiêm, người vẫn im lặng như thể chuyện không liên quan đến mình sau khi nhận chỉ, mím chặt đôi môi mỏng, nhắm mắt lại. Ngay cả khi hắn chưa bị thương, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con, huống chi là bây giờ.

Lúc này Văn Nhân Tiếu vừa hay nhìn sang, nghiêng đầu hỏi hắn: “Bản thân Nghiêm tướng quân tính sao?”

Thấy dáng vẻ hoàn toàn chẳng để tâm ở đâu, lòng nguội lạnh như tro tàn của hắn, nàng vừa thấy thương cảm, lại vừa hơi tức giận, bèn tự mình nói: “Thôi bỏ đi, việc chọn địa điểm và sửa sang dinh thự cũng cần thời gian, tướng quân dưỡng thương quan trọng hơn.”

Nhớ ra mình còn việc cuối cùng phải làm, Văn Nhân Tiếu vỗ tay, ra hiệu cho tùy tùng khuân từng chiếc rương lớn vào.

Nàng ngồi xuống ghế chủ vị, tự mình đọc danh sách quà tặng, liếc mắt nhìn đám người Hầu phủ đang quỳ đến đau cả gối với vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, thèm thuồng, rồi hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Nghiêm Khiêm, hung hăng dúi tờ danh sách vào tay hắn. Nàng nhe hai chiếc răng nanh nhỏ, nhìn như đang nói với Nghiêm Khiêm nhưng thực chất là cảnh cáo đám người Hầu phủ không an phận: “Đây đều là những thứ bổn cung thích, đừng để kẻ mà bổn cung ghét đụng vào.”

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt của tiểu cô nương trông như một con thú nhỏ ngây thơ, lòng Nghiêm Khiêm mềm lại. Có thoáng chốc hắn còn muốn đưa tay xoa đầu nàng. Sao vị tiểu công chúa này lại có thể đáng yêu như vậy.

Sau đó hắn giật mình vì suy nghĩ của chính mình, mày nhíu chặt lại, trong mắt lại là một mảng u ám lạnh lẽo.

Nàng dặn dò Nghiêm Khiêm lần cuối: “Nghiêm tướng quân cứ an tâm dưỡng thương, bản công chúa… cùng phụ hoàng rảnh rỗi sẽ lại đến thăm ngươi. Mẫn đại sư cứ tạm ở lại trong phủ, ngày mai sẽ đưa thêm mấy đầu bếp, thị vệ, hạ nhân, nha hoàn tới, ừm… cứ tạm trừ vào bổng lộc Hầu phủ vậy.”

Nghiêm Khiêm không thích có người hầu hạ, theo bản năng định từ chối nhưng cũng biết nàng lo lắng hắn sống không tốt trong phủ, đành nén lại, không phụ tấm lòng tốt hiếm có này. Hắn cũng muốn bảo nàng mang những thứ nàng nói là thích về đi nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cuối cùng vẫn chẳng nói gì cả.

Văn Nhân Tiếu chớp mắt, cũng không mấy để tâm. Do dự một lát, nàng mới miễn cưỡng tha cho đám người Hầu phủ: “Đứng dậy cả đi.” Nói xong liền dẫn người rời phủ thẳng.

Uy Viễn hầu định mời nàng ở lại dùng bữa tối, hy vọng có cơ hội lấy lòng nàng nhưng lại không dám mở miệng, đành dẫn theo đám hạ nhân, nén đau nhức ở đầu gối, cung kính tiễn nàng ra đến tận cổng lớn.

Nghiêm Khiêm, người bị Văn Nhân Tiếu dặn không được xuống giường tiễn khách, nghĩ đến bầu trời tối đen lúc này, còn mình lại như một kẻ tàn phế bất lực không thể làm tròn trách nhiệm hộ tống, bất giác siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch.

*

Thoáng chốc đã đến đêm Ba mươi Tết.

Văn Nhân Tiếu vào cung dự gia yến xong, liền từ chối yêu cầu ở lại trong cung đón giao thừa cùng Sùng Nguyên Đế, trở về phủ Công chúa. Dù sao nàng cũng không muốn đắc tội với Quý phi nương nương.

Nàng ban cho hạ nhân trong phủ Công chúa một bữa tiệc thịnh soạn, để họ cũng có thể tụm năm tụm ba cùng nhau đón Tết. Vào khoảnh khắc năm mới sắp đến, nàng vừa tự mình đánh cờ, vừa lơ đãng xem gánh hát biểu diễn.

Nghe tiếng chuông từ xa vọng lại, cùng tiếng cười nói vui vẻ mơ hồ truyền đến từ các viện trong phủ, nàng thành tâm cầu nguyện.

Phụ hoàng thân thể khỏe mạnh. Các huynh đệ tỷ muội bình an vui vẻ. Đại Hạ quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp.

Qua năm nay nàng sẽ tròn mười bốn tuổi. Văn Nhân Tiếu mỉm cười mãn nguyện, chút cô độc nơi đáy lòng nhạt đến mức gần như không cảm nhận được, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

*

Bên kia, tại Uy Viễn hầu phủ.

Định Phong các ở góc Đông Nam vẫn quạnh quẽ như cũ, lạc lõng hẳn so với không khí vui mừng náo nhiệt của cả Hầu phủ.

Nghiêm Húc vẻ mặt rất khó coi: “Sao các ngươi dám cản ta gặp đại ca, coi chừng ta bảo huynh ấy phạt các ngươi!”

Thị vệ mặt không biểu cảm: “Đây là lệnh của tướng quân… và công chúa. Không được tự tiện vào làm phiền tướng quân dưỡng thương.”

Hết cách, Nghiêm Húc đành cao giọng hô: “Đại ca! Phụ thân mẫu thân gọi huynh đến ăn bữa cơm đoàn viên!”

Hiển nhiên là sẽ không có hồi đáp. Nghiêm Húc cũng hoàn toàn không ép buộc. Chỉ là làm cho có lệ thôi, dù sao cũng chẳng ai muốn Nghiêm Khiêm đến làm phiền cả nhà họ đón Tết. Nhìn cái mặt xấu xí như quái vật kia, sợ là cơm cũng nuốt không trôi. Chỉ hơi tiếc là không được tận mắt thấy tên quái vật đó sống thê thảm thế nào thôi.

Nghiêm Khiêm trong phòng dường như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đôi mắt vô hồn như có như không liếc nhìn ra ngoài một cái, rồi lại tự mình chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play