Đang lúc Đỗ Nguyên Triết phân tích tính cách của Vệ Lăng Lăng, cô đột nhiên lên tiếng:

“Nguyên Triết, anh có biết Uông Liêm Huyên không?”

Cuối cùng cũng hỏi ra rồi.

Đỗ Nguyên Triết lộ vẻ kinh ngạc: “Lăng Lăng, em… sao em lại biết cô ấy?”

Vệ Lăng Lăng cay đắng nói: “Xem ra tất cả mọi người đều biết Uông Liêm Huyên nhưng không một ai nói cho em biết.”

Cô cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì một tên hề.

Đỗ Nguyên Triết vội vàng lắc đầu, an ủi: “Lăng Lăng, em đừng nghĩ nhiều. Cô gái đó năm xưa đã bỏ Tưởng Triệt Lâm đi nước ngoài với tính cách của Tưởng Triệt Lâm, tuyệt đối không thể nhìn cô ta thêm một lần nữa.”

Đúng lúc Vệ Lăng Lăng định hỏi tiếp, chuông cửa bên ngoài vang lên.

“Để anh ra xem sao.”

Đỗ Nguyên Triết vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy chị Vương, quản lý của Vệ Lăng Lăng bước vào.

Dì Ngô nói: “Nhị thiếu gia, vị tiểu thư này nói có việc tìm cậu.”

Chưa kịp để Đỗ Nguyên Triết mở lời, chị Vương đã hỏi: “Nhị thiếu gia Đỗ, tôi nghe nói Lăng Lăng ở chỗ cậu.”

Đỗ Nguyên Triết đút tay vào túi quần, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy vẻ trêu ngươi: “Nghe nói? Nghe ai nói?”

Tối qua anh mới đưa Vệ Lăng Lăng về, tin tức của chị Vương quả là nhanh nhạy.

Vệ Lăng Lăng nghe thấy tiếng động bước ra, ngạc nhiên nói: “Em nhớ dạo này không có lịch trình nào mà.”

Cô vừa quay xong một bộ phim, để có thêm thời gian ở bên Tưởng Triệt Lâm nên cô đã đặc biệt dặn chị Vương gần đây không nhận bất kỳ công việc nào. Theo lẽ thường chị Vương không nên gấp gáp tìm cô như vậy.

Vẻ mặt chị Vương hơi không tự nhiên, nói: “Tôi nghe nói tối qua cô rời khỏi Tử Uyển, nghĩ cô ở một mình có lẽ không tiện nên tôi đến xem có cần giúp gì không.”

Đỗ Nguyên Triết bất mãn nói: “Chị Vương đây là không tin tôi rồi. Chẳng lẽ chị nghĩ tôi không chăm sóc tốt cho Lăng Lăng?”

Chị Vương cười gượng: “Không dám, không dám.”

Đỗ Nguyên Triết lười đôi co với cô ta, mỉa mai nói: “Tưởng Triệt Lâm vẫn đáng ghê tởm như ngày nào. Chính anh ta làm bạn gái mình giận bỏ đi, giờ mới biết tìm người. Sớm làm gì chứ?”

Chị Vương không dám nói gì, cô ya chỉ là một người nhỏ bé, không dám đắc tội với ai cả.

Vệ Lăng Lăng cũng hiểu việc chị Vương đến đây không thoát khỏi liên quan đến Tưởng Triệt Lâm. Nhưng bây giờ cô không muốn gặp hắn nên nói: “Chị Vương đến đúng lúc rồi, đưa em về nhà đi.”

Chị Vương nhìn Đỗ Nguyên Triết, hỏi: “Về nhà nào?”

Vệ Lăng Lăng liếc cô ta một cái, nói với giọng lạnh nhạt: “Chị Vương nghĩ em có mấy cái nhà?”

Cái nơi Tử Uyển kia, chưa bao giờ là nhà của cô.

Chị Vương vỗ trán, hối lỗi nói: “Tôi hồ đồ rồi.”

Vệ Lăng Lăng quay đầu nhìn Đỗ Nguyên Triết, nói: “Nguyên Triết, thật ngại quá, lại làm phiền anh rồi.”

Đỗ Nguyên Triết giả vờ không vui: “Lăng Lăng, anh đã nói rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.”

Vẻ mặt Vệ Lăng Lăng vẫn còn hơi tái nhợt, cô cười khẽ: “Vậy được rồi. Vài ngày nữa em mời anh ăn cơm nhé.”

Đỗ Nguyên Triết lúc này mới vui vẻ: “Anh chờ em đấy.”

Sau đó chị Vương kéo vali, cùng Vệ Lăng Lăng rời khỏi căn hộ Hồ Hoa.

Trên xe bên ngoài căn hộ.

Tài xế Tiểu Lý hỏi phải đi đâu, chị Vương do dự: “Lăng Lăng, tổng giám đốc Tưởng vẫn đang tìm cô. Hay là chúng ta...”

Vệ Lăng Lăng mệt mỏi dựa vào ghế, nhíu mày nói: “Chị Vương rốt cuộc là quản lý của em hay là của Tưởng Triệt Lâm?”

“Đến khu dân cư Tường Hòa!”

Nghe thấy giọng nói dứt khoát của Vệ Lăng Lăng, Tiểu Lý vâng một tiếng rồi khởi động xe.

Chị Vương im lặng thở dài, không nói gì.

Sáng nay cô ta nhận được điện thoại từ thư ký của Tưởng Triệt Lâm, bảo cô ta đến căn hộ Hồ Hoa đón Vệ Lăng Lăng đi. Cô ta chỉ đoán đại khái là Vệ Lăng Lăng và Tưởng Triệt Lâm cãi nhau, nhưng không biết cụ thể là vì chuyện gì.

Giờ thấy Vệ Lăng Lăng chống đối như vậy, cô ta cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ mong hai vị tổ tông này sớm làm hòa, đừng để cô ta bị kẹp giữa khó xử.

Ở một diễn biến khác.

Đỗ Nguyên Triết vừa tiễn Vệ Lăng Lăng đi thì nhận được điện thoại của trợ lý Tiểu Béo.

“Kịch bản? Kịch bản gì?”

Đỗ Nguyên Triết có chút mơ hồ.

Tiểu Béo nói: “Nhị thiếu gia, chính là cái kịch bản em đưa cho anh mấy hôm trước ấy ạ. Anh Lưu bảo em đến hỏi anh có nhận vai này không.”

Đỗ Nguyên Triết nghĩ kỹ lại, hình như đúng là có chuyện này.

“Anh vẫn chưa quyết định. Ngày mai em đến đón anh đến công ty, lúc đó anh sẽ nói chuyện với anh Lưu.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Đỗ Nguyên Triết nhìn chiếc bàn trà trước mặt, hơi cúi đầu liền thấy kịch bản dưới bàn.

Ba chữ to tướng 《Vân Lan Truyện》 được in rõ ràng trên bìa.

Kịch bản này được gửi đến tay nguyên chủ, anh ta chỉ tùy tiện vứt dưới bàn, chưa từng mở ra xem.

Nguyên chủ tuy tốt nghiệp khoa diễn xuất nhưng diễn xuất thì bình thường, cũng chẳng có hứng thú với diễn xuất. Anh ta chọn khoa diễn xuất chỉ vì sở thích nhất thời. Nếu không phải để được gần gũi với Vệ Lăng Lăng, anh ta chắc chắn sẽ không vào giới giải trí. Ở một vị trí trong công ty của gia đình, ngồi không hưởng lợi tức thì phù hợp với anh ta hơn.

Giới thượng lưu ở Yên Thành khi nhắc đến nhị thiếu gia nhà họ Đỗ, thường quen dùng từ "bất cần đời" để miêu tả anh ta. Anh ta đối với mọi thứ đều giữ thái độ chơi bời, dường như không bận tâm đến bất cứ điều gì. Đối với diễn xuất, anh ta lại cực kỳ thiếu kiên nhẫn, chỉ thích diễn những vai ít thoại, đối phó cho qua chuyện chứ hoàn toàn không có ý thức của một diễn viên.

Kết quả là chính cái thái độ khác người này lại thu hút không ít người hâm mộ.

Đỗ Nguyên Triết không ngạc nhiên chút nào. Anh ở kiếp trước cũng lăn lộn trong giới giải trí, quá hiểu fan có thể kỳ quặc đến mức nào. Ngay cả những tội phạm cũng có người hâm mộ, nguyên chủ chỉ là thái độ tiêu cực, cũng chẳng có vết nhơ lớn, có fan là chuyện bình thường.

Suy cho cùng thời nay nhan sắc chính là công lý.

Nhìn kịch bản trong tay, Đỗ Nguyên Triết khẽ cười. Đây có lẽ là lợi ích lớn nhất kể từ khi anh xuyên không.

Trong một vài khía cạnh, anh và nguyên chủ khá giống nhau. Cả hai đều không có nhiều điều quan tâm. Nguyên chủ si mê Vệ Lăng Lăng, còn anh say mê diễn xuất.

Đối với Đỗ Nguyên Triết, thông qua diễn xuất để diễn tả cuộc đời của hết người này đến người khác là một trong số ít niềm vui của anh. Chỉ tiếc là kiếp trước anh cứ dậm chân tại chỗ, không có quyền chọn kịch bản nên chỉ có thể liên tục diễn những vai quá giống nhau, hoàn toàn không thể thỏa mãn.

Rút lại suy nghĩ, không để bản thân chìm đắm trong ký ức cũ, Đỗ Nguyên Triết dựa vào sofa lật trang đầu tiên của kịch bản.

Kịch bản trong tay Đỗ Nguyên Triết không phải bản đầy đủ, chỉ có một phần cốt truyện và giới thiệu các nhân vật chính. Nhưng như vậy đã đủ để anh hiểu về bộ phim này.

《Vân Lan Truyện》 là một bộ phim kiếm hiệp, nghe tên đã biết là phim nữ chính mạnh mẽ. Các vai nam trong đó chắc chắn không có nhiều đất diễn bằng nữ chính, nhưng mỗi vai đều có ý nghĩa riêng của nó. Đỗ Nguyên Triết không bận tâm đến đất diễn nhiều hay ít, anh chỉ quan tâm vai diễn đó có hấp dẫn mình hay không.

Trùng hợp thay, trong này có một vai diễn mà anh rất ưng ý.

Ngày hôm sau, Đỗ Nguyên Triết ngồi xe của Tiểu Béo đến công ty giải trí Thiên Ảnh.

Đây là công ty mà nguyên chủ đã ký hợp đồng. Hiện nay, trong giới giải trí có vô số công ty lớn nhỏ nhưng nổi tiếng nhất phải kể đến Thiên Ảnh và Hoan Hành. Tổng giám đốc của Hoan Hành là Tưởng Triệt Lâm, nguyên chủ đương nhiên không thể đến công ty của tình địch, chỉ còn lại Thiên Ảnh để lựa chọn.

Thiên Ảnh có quy mô lớn, chiếm trọn một tòa nhà văn phòng. Dưới trướng không chỉ có ban diễn viên mà còn có cả ban idol và ca sĩ. Đồng thời Thiên Ảnh còn có bộ phận sản xuất phim ảnh riêng, ngoài một vài đạo diễn của công ty, còn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với rất nhiều đạo diễn nổi tiếng. Có thể nói là nắm giữ vô vàn tài nguyên.

Nhưng tài nguyên có nhiều đến mấy cũng không đủ để chia cho một bầy sói đói. Nghệ sĩ của Thiên Ảnh cũng không ít, để có được tài nguyên ưng ý thì sự cạnh tranh nội bộ trong công ty không hề kém hơn bên ngoài.

Nguyên chủ sau khi ký hợp đồng thì số lần đến công ty chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đỗ Nguyên Triết bước vào đại sảnh của Thiên Ảnh mà cảm thấy xa lạ, đủ thấy trong ký ức của nguyên chủ nơi này không có gì đáng nhớ.

Tiểu Béo tên thật là Tiền Vũ Độ, là một cậu bé mập mạp khá dễ thương, ngoại hình rất được lòng người. Biệt danh của cậu cũng từ đó mà ra. Vừa bước vào đại sảnh, cậu đã nói: “Từ khi tổng giám đốc Hạ chuyển đến đây làm việc, các bộ phận trong công ty đã được sắp xếp lại. Bây giờ ban diễn viên đều tập trung ở tầng 11 đến 15, văn phòng của anh Lưu đã chuyển lên tầng 14 rồi.”

Chuyện này nguyên chủ thật sự không biết.

Ngay cả chuyện tổng giám đốc công ty chuyển văn phòng mà cũng không biết, Đỗ Nguyên Triết đã cạn lời với nguyên chủ rồi.

Đỗ Nguyên Triết gật đầu rồi đi theo Tiểu Béo vào thang máy.

Lúc này đã qua giờ làm việc, trong thang máy chỉ có hai người họ. Tiểu Béo nhấn nút tầng 14, cửa thang máy vừa định đóng lại, khoảnh khắc tiếp theo lại đột ngột mở ra.

Đỗ Nguyên Triết theo phản xạ ngước lên, liền thấy hai người phụ nữ đứng bên ngoài.

Người đi đầu có dáng người cao ráo, tao nhã và lạnh lùng. Gương mặt tinh xảo đến mức dường như không nên tồn tại ở chốn trần gian. Đôi mắt hạnh sáng ngời, động lòng người, chỉ tiếc là toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người ta không dám đến gần.

Đỗ Nguyên Triết chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt.

Tiểu Béo giật mình, vội vàng dịch sang một bên nhường chỗ cho người đến, có chút gò bó nói: “Tổng giám đốc Hạ.”

Người đến chính là tổng giám đốc của Thiên Ảnh, Hạ Ngưng Mịch. Cô cùng tuổi với nguyên chủ. So với nguyên chủ chẳng làm nên trò trống gì, Hạ Ngưng Mịch lúc 26 tuổi đã hoàn toàn nắm quyền điều hành tập đoàn Hạ Thị, không nghi ngờ gì là một thiên chi kiêu nữ. Nguyên chủ còn đang lăn lộn trong giới công tử ăn chơi, Hạ Ngưng Mịch đã tạo dựng được danh tiếng của mình trong giới kinh doanh, đủ tư cách để đối đầu với các đại gia thương mại.

Nhưng điều khiến Đỗ Nguyên Triết quan tâm hơn cả là thân phận khác của Hạ Ngưng Mịch.

Cô chính là vị hôn thê của Tưởng Triệt Lâm.

Theo cốt truyện tiểu thuyết, nguyên chủ sẽ vì Vệ Lăng Lăng mà đối đầu với Hạ Ngưng Mịch. Dù Hạ Ngưng Mịch có thể áp đảo nguyên chủ ở mọi mặt nhưng nguyên chủ vẫn không hề sợ hãi.

【Chậc chậc, dám cãi nhau với sếp của mình, đúng là thiếu gia nhà giàu không sợ gì cả.】

Hạ Ngưng Mịch dừng bước, ngước mắt nhìn Đỗ Nguyên Triết.

Đỗ Nguyên Triết chớp chớp mắt, hỏi: “Tổng giám đốc Hạ có chỉ thị gì à?”

【Nhìn tôi làm gì, chưa đến lúc có đất diễn đâu, đừng hòng bắt tôi diễn thêm.】

Hạ Ngưng Mịch đã sống 26 năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy. Cô mở lời: “Anh là nhị thiếu gia nhà họ Đỗ?”

Giọng nói trong trẻo như thiên thanh, tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại không chút dao động.

Hai người họ ở cùng một giới, từng gặp nhau nhiều lần ở các buổi tiệc. Lần gần nhất là tại tiệc sinh nhật của một vị đại gia nào đó. Hạ Ngưng Mịch có chút ấn tượng về Đỗ Nguyên Triết, cô không nhớ lúc đó có gì bất thường.

Đỗ Nguyên Triết ngạc nhiên khi Hạ Ngưng Mịch có hứng thú nói chuyện với mình. Anh thận trọng không nói nhiều, cười nói: “Tổng giám đốc Hạ nhớ dai thật.”

【Nghe nói Hạ Ngưng Mịch không làm gì mà không có lợi, không làm chuyện vô bổ. Chẳng lẽ cô ta có ý định hợp tác với nhà họ Đỗ?】

Hạ Ngưng Mịch nhìn Đỗ Nguyên Triết với ánh mắt đầy ẩn ý. Người này vẻ mặt tươi cười, trông rất thân thiện, ai mà ngờ trong lòng lại đang nói xấu cô.

Xác định mình không bị ảo giác, Hạ Ngưng Mịch không bận tâm đến Đỗ Nguyên Triết nữa. Cô cần thời gian để suy nghĩ cách xử lý chuyện này.

Cô thư ký phía sau Hạ Ngưng Mịch suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt. Vắt óc suy nghĩ cũng không biết Đỗ Nguyên Triết có giá trị gì để tổng giám đốc lại chủ động nói chuyện. Ngay cả khi muốn hợp tác với nhà họ Đỗ thì cũng nên tìm đại thiếu gia nhà họ Đỗ, nhị thiếu gia Đỗ không có quyền quyết định.

Đinh…

Đã đến tầng 14.

Đỗ Nguyên Triết không hề luyến tiếc "máy lạnh miễn phí" mà cùng Tiểu Béo nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

【Hạ Ngưng Mịch và Tưởng Triệt Lâm, một người lạnh lùng một người kiêu ngạo, quả là rất xứng đôi.】

Hạ Ngưng Mịch nhìn bóng lưng anh, khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play