Năm ta tám tuổi, bị phụ thân cờ bạc bán vào kỹ viện.

Ta không chịu, bám chặt cánh cửa không buông.

Nương vừa khóc vừa khuyên ta:

“Phiên Phiên à, nghe lời đi con… Mệnh nữ nhân chúng ta đều khổ như thế, con đành nhận lấy số phận thôi…”

Lời của người khiến ta buông tay.

Không phải chấp nhận số mệnh, mà là lòng đã chết.

Ma ma kỹ viện chê ta còn nhỏ, bảo ta trước cứ hầu hạ các cô nương quét dọn, có khi còn theo họ dự yến tiệc quyền quý — tiếng nhạc du dương, rượu chè linh đình, sa đọa trụy lạc.

“Ồ, con tiểu nha đầu này coi bộ ngon đấy, đêm nay theo gia, để gia dạy ngươi thế nào là khoái lạc nhân gian.”

Một lão già đầu hói mặt heo ghé sát miệng hôi thối vào mặt ta, ta sợ hãi né tránh. Hắn nổi giận, vung tay tát ta một cái trời giáng, đè ta xuống, giật xé y phục, định làm nhục ta giữa chốn đông người.

Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên, một bóng người uyển chuyển như bướm nhẹ lượn, bắt đầu múa giữa tiệc.

Lão già bị hấp dẫn, thấy ta không còn thú vị nữa, liền sai người đánh ta một trận, rồi ném vào sân viện.

Gậy gộc đánh đến gãy, họ mới hả giận. Ta như một con chó chết nhỏ, lặng lẽ nằm đó.

Lạnh thấu xương, ta nghĩ chắc mình không qua nổi đêm nay.

Trong cơn mơ hồ, một đôi tay mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Đó là lần đầu tiên ta gặp A tỷ — Vân Thanh.

Sau đó, nàng chuộc ta ra khỏi kỹ viện, mang ta về nhạc phường, bảo ta gọi nàng là A tỷ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play