Buổi chiều Hứa Đào đưa cơm lên lầu, mẹ Triệu vẫn không ăn, bà cứ đứng trong phòng như thế, nhìn nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Tất cả những gì nhìn thấy được đều là kỷ niệm, câu này chỉ có bản thân người đó tự hiểu rõ mới có thể hiểu được kiểu xót xa và bi thương đó.
Hứa Đào không biết nên an ủi mẹ Triệu thế nào, chỉ có thể nói mấy câu, bất đắc dĩ xuống lầu.
Ban đêm mọi người lại chuẩn bị đưa bữa ăn khuya lên lầu lần nữa, mẹ Triệu vẫn không ăn một miếng, bà nói mình không có khẩu vị.
Ngày thứ hai vẫn như thế, mẹ Triệu vẫn không đụng giọt nước, không chạm hạt gạo.
Đám người Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đều rất lo lắng, nhưng lại không khuyên được mẹ Triệu, sự bất lực và đau lòng của bà ở giờ phút này, ai cũng không thể hiểu được, bà không ăn được đồ, người nào có thể ở tình huống này, cứng rắn ép buộc đổ cho bà ăn sao?
Cũng vì thế, buổi chiều Hứa Đào liền để cho mấy đứa trẻ lên lầu cùng mẹ Triệu ăn cơm, cũng bảo Triệu Lệ Nam khuyên mẹ Triệu một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play