Hứa Đào hít thở sâu, cố gắng khôi phục tâm trạng của mình, thế giới tốt đẹp như vậy, cô lại nóng nảy như thế, như vậy không tốt không tốt!
"Noãn Noãn, đặt câu không thể đặt bừa bãi có biết không? Câu văn cần thông thuận, cha xanh biết đây là câu có vấn đề, câu có vấn đề con hiểu không?" Hứa Đào làm một người trưởng thành, nói thật ra không thích chữ màu xanh này lắm.
"Nhưng cha thích màu xanh mà!" Triệu Lệ Noãn chớp mắt vẻ mặt chắc chắn.
"Cha thích màu xanh với đặt câu này có liên quan gì?" Hứa Đào tiếp tục cạn lời hỏi.
Quả thực cô không thể hiểu được mạch não của con gái.
"Mùa xuân đến, cỏ nhỏ xanh rồi, cha thích phơi nắng quân phục màu xanh của cha." Cho đến bây giờ Triệu Vệ Quốc đều giữ lại quân phục màu xanh năm đó của anh, thường xuyên lấy ra ngoài, Triệu Lệ Noãn cũng biết.
"Cho nên con biết mùa xuân đến, cỏ nhỏ xanh rồi, vậy con viết cỏ nhỏ xanh, viết cha màu xanh gì đó làm cái gì? Mẹ thật sự sắp bị con chọc giận đến ói máu rồi." Lúc Hứa Đào cầm bút nói chuyện, không khống chế được sự nóng nảy dữ dội của mình, cầm cây bút chọc chọc chỉ chỉ nói chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT