Bên trong không gian tùy thân thời gian ngừng trôi, đồ ăn bỏ vào sẽ không bị hỏng, nhưng Sở Hàn Thâm không ngờ người cũng có thể vào được, càng không ngờ hắn cũng có thể dùng được không gian này.
Sở Hàn Thâm dỗ dành bé con trước, việc này rất đơn giản, chỉ cần lấy một que phô mai, lúc mở gói bé con đã không khóc nữa, còn giả vờ ứ ứ hai tiếng rồi nuốt nước miếng, cái miệng nhỏ há thật to sợ que phô mai không tìm được đường về nhà.
"Tao không cố ý, lúc nãy không nghĩ tới..." Thấy bé con ăn ngon lành, Sở Hàn Thâm điều chỉnh tư thế ôm bé, vừa vỗ lưng vừa dỗ dành.
Bé con vừa nín khóc vì que phô mai, nghe vậy chớp chớp hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, liếc nhìn cha một cái rồi hừ một tiếng quay đầu đi: "Hừ!"
Đồ cha xấu xa, đáng ghét!
Bé con biết hết đấy, chỉ cần nghĩ trong lòng là có thể đưa đồ vào không gian vô hạn, vậy mà cha lại nỡ lòng nào muốn đưa bé vào cái không gian Hắc Thạch đen sì kia!
Chỉ là cha lúc đầu chỉ nghĩ thế thôi, không ngờ lại thành công thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT