Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng với Triều Ca, Trì Nguyễn Phàm thức dậy rất sớm.

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, mặc áo khoác vào, anh liền chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.

Vừa mở cửa ra, Trì Nguyễn Phàm đã chạm mặt Cẩm Trúc ở phòng bên cạnh, người cũng đang chuẩn bị ra ngoài. Cả hai đều ngạc nhiên.

"Chào buổi sáng, Cẩm... đội trưởng." Trì Nguyễn Phàm lên tiếng chào trước.

Lúc này còn chưa đến tám giờ, quả thực là rất sớm đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp gần như ngày đêm đảo lộn.

Cẩm Trúc mặc đồng phục mùa thu của Triều Ca, áo khoác màu trắng chủ đạo, hình con quạ vàng được thêu bằng chỉ vàng kéo dài từ sau lưng lên vai, giọng nói lạnh lùng: "Chào buổi sáng."

Ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo của Trì Nguyễn Phàm một lát, Cẩm Trúc nói: "Đồng phục của cậu vẫn đang được đặt may, sẽ kịp hoàn thành trước trận đấu tiếp theo."

Trì Nguyễn Phàm biết đồng phục của Triều Ca làm khó khăn đến mức nào.

Đồng phục của các đội tuyển khác đều được giao cho xưởng may, in kỹ thuật số, cắt laser, may máy, chỉ trong chốc lát là có thành phẩm.

Chỉ có đồng phục của Triều Ca, từ logo đội đến tên tuyển thủ, đều được thêu tay bởi nhân viên chuyên biệt, tốn rất nhiều thời gian.

"Quần áo không vội," Trì Nguyễn Phàm hỏi: "cậu định đi kiếm đồ ăn hay tập thể dục?"

Lịch trình của Cẩm Trúc luôn rất quy củ, Trì Nguyễn Phàm chỉ cần hồi tưởng một chút là có thể đoán ra đại khái.

Vào thời gian này, không phải đi nhà ăn thì cũng là đi khu tập gym.

Cẩm Trúc nhìn Trì Nguyễn Phàm thêm một cái, nói: "Tập thể dục."

"Tập thể dục à, vậy tôi..."

Trì Nguyễn Phàm rất ghét các hoạt động thể thao ngoài thể thao điện tử, vừa định nói lời tạm biệt với Cẩm Trúc, đột nhiên nhớ đến tình trạng sức khỏe tồi tệ của mình ở kiếp trước.

Tính đến ngày giải nghệ, anh đã thi đấu chuyên nghiệp được năm năm, từ đốt sống cổ đến ngón tay đều có thương tích.

Cẩm Trúc thi đấu chuyên nghiệp lâu hơn anh, nhưng chưa từng thấy cậu mắc bất kỳ bệnh nghề nghiệp nào, điều này chắc chắn có liên quan đến việc cậu ấy thường xuyên tập luyện thể thao.

Lời nói đến miệng bỗng chuyển hướng, Trì Nguyễn Phàm nói: "Tôi đi cùng cậu."

Đã có cơ hội làm lại, dù sao cũng phải chú ý đến sức khỏe, kéo dài tuổi nghề thêm chút nữa.

"Được." Cẩm Trúc đương nhiên đồng ý.

"Nào, tiết lộ cho tôi xem cậu thường tập những gì đi." Trì Nguyễn Phàm vừa đi vừa dò hỏi Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc chậm rãi nói: "Giãn cơ, tạ máy, bóng rổ, đấm bốc..."

Một loạt các bài tập dài dằng dặc khiến Trì Nguyễn Phàm chùn bước.

Bây giờ chuồn đi liệu có còn kịp không?

Bước chân của Trì Nguyễn Phàm vừa chậm lại, Cẩm Trúc như hiểu được suy nghĩ của anh, với tốc độ phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, cậu nắm lấy cổ tay anh:

"Đi thôi, huấn luyện viên thể hình sẽ thiết kế kế hoạch tập luyện riêng cho cậu, sẽ không vượt quá khả năng chịu đựng của cậu đâu."

Tuyển thủ của Triều Ca đều có nhiệm vụ tập luyện riêng, cần phải tập thể hình trong thời gian quy định.

Trì Nguyễn Phàm sớm muộn gì cũng phải đi tập, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

"Không phải, tôi... tôi hình như lại buồn ngủ rồi, Trúc Tử cậu buông tay ra, để tôi về ngủ thêm giấc nữa..." Vào khoảnh khắc bị kéo vào thang máy, Trì Nguyễn Phàm vô cùng hối hận.

Đáng lẽ anh không nên dậy sớm như vậy, không dậy sớm thì sẽ không gặp Cẩm Trúc, không gặp Cẩm Trúc thì sẽ không rơi vào tình cảnh này.

"Mọi người đến đông đủ chưa?" Huấn luyện viên Phi Vân cầm cuốn sổ bước vào phòng tập, nói: "Một tiếng nữa là trận đấu tập huấn với đội Kinh Thế, mọi người khởi động tay trước đi."

Nghe thấy trận đấu tập huấn, Cốc Tử đang ngồi trước máy tính ngạc nhiên quay đầu lại, "Kinh Thế vẫn chịu đấu tập với chúng ta sao?"

Thành tích hiện tại của đội họ thực sự quá thảm hại, ngay cả một số đội tầm trung cũng không thèm để mắt đến họ nữa, sao một đội mạnh hạng nhất như Kinh Thế lại đấu tập với họ?

"Mãi mới mời được đấy, hãy trân trọng đi," huấn luyện viên Phi Vân nhìn quanh một vòng, hỏi: "Cẩm Trúc đâu?"

Lộc Lộc nhồm nhoàm nhai khoai tây chiên, nghe vậy nói:

"Em vừa về ký túc xá lấy đồ, thấy đội trưởng Cẩm và vị đại thần mới đến cùng nhau tắm xong đi ra, chắc là đi nhà ăn rồi."

Mạnh Đông đang lướt Weibo, chỉ nghe được nửa câu sau, ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Họ cùng nhau tắm?"

"Đúng vậy." Lộc Lộc nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, phát hiện cả phòng tập đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng nhai khoai tây chiên của hắn.

Lộc Lộc ngơ ngác quay đầu lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn vào mình.

"Mọi người sao vậy... á! Không phải! Không phải cùng nhau tắm, họ từ hai phòng tắm khác nhau đi ra!" Lộc Lộc phản ứng lại, vội vàng giải thích.

Mọi người: "Xì~"

Lộc Lộc cạn lời, "Câu nói của tôi cũng bình thường mà, sao mọi người lại hiểu nhầm được vậy? Mau tự kiểm điểm lại đi."

Cẩm Trúc và Trì Nguyễn Phàm lần lượt bước vào phòng tập, vừa vặn nghe thấy câu nói của Lộc Lộc, Cẩm Trúc hỏi: "Kiểm điểm gì?"

"Khụ khụ, mấy chuyện này không quan trọng."

Huấn luyện viên Phi Vân bước lên hai bước, dùng thân hình che khuất tầm mắt của Cẩm Trúc, nói: "Lát nữa là trận đấu tập huấn với Kinh Thế, mau chuẩn bị đi."

Vừa nói, Phi Vân nhìn thấy Trì Nguyễn Phàm đứng sau lưng Cẩm Trúc, khựng lại một chút, mới cảm thán:

"Cậu là Trì Nguyễn Phàm mới đến đúng không? Đẹp trai thật đấy."

"Chào anh, Huấn luyện viên Phi Vân." Trì Nguyễn Phàm cười nhẹ đáp lời.

Huấn luyện viên Phi Vân của Triều Ca, người đàn ông đã dẫn dắt Triều Ca qua sáu mùa giải, cũng coi như là người quen cũ của Trì Nguyễn Phàm ở kiếp trước.

"Tốt lắm tốt lắm," Phi Vân vỗ vai Trì Nguyễn Phàm, nhìn các thành viên, "Mọi người quen biết nhau hết rồi chứ?"

Lâm Hỏa ba người hôm qua đều bị Trì Nguyễn Phàm hành cho ra bã, đương nhiên là quen biết nhau rồi.

Trong đội chỉ còn Mạnh Đông chưa gặp mặt, do cái người này hôm qua đi gặp fan.

Mạnh Đông chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Trì Nguyễn Phàm, đưa tay ra nói: "Mạnh Đông, tuyển thủ chuyên chơi đường giữa."

"Trì Nguyễn Phàm, vị trí nào cũng biết một chút." Trì Nguyễn Phàm nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Đông.

Mạnh Đông hơi nhíu mày, "Chơi chuyên nghiệp không phải chỉ biết một chút là được. Cái gì cũng biết, chi bằng tinh thông một vị trí."

Trì Nguyễn Phàm biết lời Mạnh Đông nói không sai, chỉ cười trừ.

Anh đã chơi chuyên nghiệp năm năm, trải qua đủ loại thay đổi phiên bản, quả thực mỗi vị trí đều biết một chút.

Nếu bắt anh chọn một vị trí giỏi nhất, anh cũng không chọn được ngay.

Lộc Lộc kéo áo Mạnh Đông, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp bị đả kích đến chết rồi, cậu đừng có lôi chuyện đó ra nói nữa mà."

Mạnh Đông: "?"

Hôm qua Mạnh Đông về muộn, lại bị huấn luyện viên mắng một trận, còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng huấn luyện viên Phi Vân nghe Cẩm Trúc tiết lộ, biết Trì Nguyễn Phàm là tuyển thủ toàn năng, cũng biết anh đã đấu tập với vị trí đường trên, đường dưới và hỗ trợ.

Nhìn biểu hiện của Lộc Lộc và những người khác, có thể khẳng định Trì Nguyễn Phàm rất có thực lực.

Huấn luyện viên Phi Vân thu hết biểu cảm của Lộc Lộc và những người khác vào mắt, nói:

"Lần này đấu tập với đội Kinh Thế hai ván, lát nữa Mạnh Đông và Trì Nguyễn Phàm mỗi người đánh một ván thử xem."

Trì Nguyễn Phàm: "Em không vấn đề gì."

Mạnh Đông ngây người vài giây, lập tức hiểu ra người mới này rất có thể đến thay thế mình.

Mím môi, Mạnh Đông lần đầu tiên nhìn thẳng vào Trì Nguyễn Phàm.

Một kẻ đẹp trai như bình hoa di động này, thật sự có thực lực chơi chuyên nghiệp sao?

"Em cũng không vấn đề gì." Mạnh Đông nói.

Thấy đồng đội hòa thuận với nhau, Phi Vân nhìn quanh phòng tập, chỉ vào chỗ trống bên kia, nói với Trì Nguyễn Phàm:

"Cậu ngồi đó trước đi."

Phòng tập chia làm hai phần.

Bên phải là năm bộ bàn ghế máy tính xếp cạnh nhau, đó là vị trí của năm tuyển thủ chính thức.

Bên trái là hai bộ bàn ghế máy tính và một màn hình lớn, là vị trí của huấn luyện viên chính và phụ, cùng với chỗ xem lại trận đấu tạm thời.

Huấn luyện viên phó của Triều Ca quanh năm ở bộ phận phân tích dữ liệu, rất ít khi đến phòng tập, Phi Vân tạm thời sắp xếp Trì Nguyễn Phàm ngồi vào vị trí máy tính của huấn luyện viên phó.

Sáu tuyển thủ bắt đầu luyện tập khởi động tay.

Phi Vân nghĩ rằng Trì Nguyễn Phàm mới gia nhập đội chuyên nghiệp, chắc sẽ không quen, cố ý đi đến sau lưng cậu, muốn chỉ bảo vài câu.

Liền thấy đối phương thuần thục farm lính, chạy bản đồ, tính toán sát thương và hồi chiêu... như một tuyển thủ lão làng đã chơi chuyên nghiệp nhiều năm.

"..."

Đứng nửa ngày cũng không chen được câu nào, Phi Vân lặng lẽ rời đi.

Đúng một giờ chiều.

Phi Vân nhìn điện thoại, nói với các tuyển thủ: "Đăng nhập tài khoản thi đấu đi, bên Kinh Thế sẽ kéo mọi người vào phòng đấu, Tiểu Nhuyễn cũng qua xem cùng."

Trì Nguyễn Phàm bị vỗ vai, mới nhận ra tiếng "Tiểu Nhuyễn" là gọi mình.

 *Tiểu Nhuyễn: kiểu em út á. kiểu mềm mại,nhỏ nhắn.

"?" Trì Nguyễn Phàm đầy dấu chấm hỏi.

Là một lão tướng đã chinh chiến trên đấu trường chuyên nghiệp năm năm, bậc cha chú trong giới tuyển thủ, anh đã bao lâu rồi không bị gọi như vậy?

Trì Nguyễn Phàm nhìn khuôn mặt thanh niên đầy quầng thâm và sương gió của Phi Vân, rồi lại nhìn khuôn mặt thiếu niên non nớt phản chiếu trên màn hình điện thoại trên bàn.

Mẹ kiếp, mình thật sự rất "nhuyễn".

Tiểu Nhuyễn thì Tiểu Nhuyễn vậy.

Trì Nguyễn Phàm đứng cạnh Cẩm Trúc.

Huấn luyện viên bảo anh và Mạnh Đông mỗi người một ván, vậy chắc chắn ván đấu tập tiếp theo anh sẽ chơi đường giữa.

Liên kết giữa đường giữa và rừng là một yếu tố rất quan trọng trong trò chơi, Trì Nguyễn Phàm cần phải tìm hiểu kỹ thói quen chơi hiện tại của Cẩm Trúc.

Vị trí trong phòng tập giống với cách sắp xếp chỗ ngồi trên đấu trường chuyên nghiệp, người đi rừng và đường giữa ngồi cạnh nhau, Cẩm Trúc ngồi cạnh Mạnh Đông.

Mạnh Đông cảm thấy Trì Nguyễn Phàm đứng bên cạnh mình, không khỏi tập trung tinh thần cao độ, hắng giọng nói: "Người mới, nhìn kỹ thao tác của tôi nhé."

Trì Nguyễn Phàm: "ờm... tôi sẽ cố gắng."

Trong lúc xem Cẩm Trúc đi rừng, tôi sẽ cố gắng chú ý đến cậu.

Mạnh Đông: "Không nhìn rõ cũng không sao, sau khi kết thúc sẽ xem lại trên màn hình lớn."

Phi Vân đi tới, nói với Mạnh Đông: "Đường giữa lấy Pháp Sư Lửa đi."

Người đi rừng bên đối phương rất phụ thuộc vào quái rừng, sợ bị cướp rừng.

Đối thủ sợ gì, ta đánh vào cái đó, Pháp Sư Lửa dọn lính nhanh, có thể dọn xong lính nhanh chóng đi cướp rừng.

Mạnh Đông hơi do dự, cậu muốn thể hiện thực lực của mình trước mặt Trì Nguyễn Phàm.

Nhưng Pháp Sư Lửa chỉ thích hợp phối hợp với đồng đội gây sát thương trong giao tranh tổng, hoàn toàn không thể hiện được kỹ năng cá nhân của cậu.

"Huấn luyện viên, tôi muốn thử Pháp Sư Cận Chiến." Mạnh Đông nói.

Phi Vân dừng lại, "Pháp Sư Cận Chiến..."

Khả năng khống chế và cấu rỉa của Pháp Sư Cận Chiến rất mạnh, nhưng khả năng dọn lính bình thường, không thể gây uy hiếp đến rừng đối phương trong giai đoạn đầu trận.

Phi Vân sẽ không ép tuyển thủ dùng tướng mà họ không muốn dùng, nghĩ ngợi một lát rồi nói:

"Cũng được, đầu trận cặp đôi đường dưới ra đường giữa dọn lính trước, Cẩm Trúc, Mạnh Đông, Cốc Tử cùng đi cướp rừng, không để lại một bùa lợi nào cho đối phương."

Trì Nguyễn Phàm nhìn hai bên vào game.

Ý tưởng của huấn luyện viên Phi Vân rất hay, nếu mọi chuyện suôn sẻ, Triều Ca có thể khởi đầu với bốn bùa lợi.

Trò chơi bắt đầu, phe Sinh Linh là đội Triều Ca, phe Tử Linh là đội Kinh Thế.

Đầu trận, Cẩm Trúc và Cốc Tử tiến vào khu rừng đỏ của đối phương.

Người đi rừng bên Kinh Thế thấy hai người đến, thông qua bản đồ thấy cặp đôi đường dưới của Triều Ca đã dọn xong lính và đang tiến về phía này, lập tức bỏ lại bùa lợi xanh đang đánh dở, quay người về khu rừng đỏ của mình.

Lúc này, pháp sư cận chiến của Mạnh Đông đã giành được bùa lợi xanh dưới sự phòng thủ của đường giữa bên Kinh Thế.

Nhìn thấy ba người đối phương bao vây tới, Mạnh Đông điều khiển pháp sư cận chiến quay người bỏ chạy.

Cẩm Trúc ở bên kia cũng thu về bùa đỏ của đối phương, đến đây, song bùa của Kinh Thế đều thuộc về Triều Ca, khởi đầu đã có lợi thế lớn.

Trì Nguyễn Phàm nhìn thao tác của Cẩm Trúc, đồng thời chú ý đến động thái của tất cả các tướng trên toàn bản đồ. Đột nhiên, anh phát hiện Pháp Sư Cận Chiến của Mạnh Đông dừng lại.

Pháp Sư Cận Chiến không đi dọn lính, mà dừng lại trong bụi cỏ cạnh trụ dưới của đối phương, khi ba người đối phương vây tới, pháp Sư Cận Chiến đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ.

Muốn một đánh ba sao?

Trì Nguyễn Phàm có chút kinh ngạc.

Một đánh ba, đây phải có tự tin đến mức nào.

Chẳng lẽ Mạnh Đông này thực ra là cao thủ ẩn danh?

Trì Nguyễn Phàm nghiêng đầu nhìn màn hình của Mạnh Đông, thấy Pháp Sư Cận Chiến áp sát đường giữa và hỗ trợ team bạn để tung một đợt kỹ năng, rồi lập tức kéo giãn khoảng cách, né tránh đòn bắn của xạ thủ đối phương.

Cẩm Trúc chuyển góc nhìn liếc nhìn sang Pháp Sư Cận Chiến của Mạnh Đông, hơi nhíu mày nói: "Mạnh Đông đừng bị bắt lại."

Huấn luyện viên Phi Vân lúc này cũng phát hiện ra không ổn, "Không đúng, Mạnh Đông sao cậu còn chưa đi?"

Giọng Phi Vân không lớn, Mạnh Đông đeo tai nghe không nghe thấy lời Phi Vân nói.

Nhưng mic giữa các thành viên được kết nối với nhau, giọng Cẩm Trúc có thể truyền vào tai Mạnh Đông qua kênh đội.

Đáp lại, Mạnh Đông nói: "Tôi có thể thể hiện kỹ năng, đợt này xạ thủ đối phương chắc chắn chết!"

Mạnh Đông nhìn chằm chằm vào vị trí di chuyển của xạ thủ Kinh Thế, tay cầm chuột di chuyển, chuẩn bị lao lên, đột nhiên một bóng người lóe lên trước mặt cậu, Pháp Sư Cận Chiến không thể di chuyển được nữa.

Hỗ trợ của Kinh Thế đã giữ chân Pháp Sư Cận Chiến của Mạnh Đông.

Xạ Thủ lập tức bắn hai phát đạn, máu của Pháp Sư Cận Chiến liền cạn kiệt.

【Kinh Thế-Giang Hạ (Xạ Thủ) tiêu diệt Triều Ca-Mạnh Đông (Pháp Sư Cận Chiến), giành chiến công đầu.】

Mạnh Đông nhìn màn hình tối đen, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

Lâm Hỏa lấy bùa đỏ cho mình, dẫn theo hỗ trợ đến đường dưới, thấy Xạ Thủ đang đứng trên bùa xanh, cấp độ và vàng đều cao hơn cậu.

Ban đầu cậu còn chưa nhận ra sự nguy hiểm, cho đến khi ra dọn lính lập tức bị đánh gần hết máu.

Lâm Hỏa vội vàng rút về dưới trụ, chuẩn bị dựa vào sự che chắn của trụ năng lượng để dọn đợt lính này.

Xạ thủ Kinh Thế lập tức di chuyển lên, một phát đạn tiễn Lâm Hỏa lên bảng đếm số.

【Kinh Thế-Giang Hạ (Xạ Thủ) tiêu diệt Triều Ca-Lâm Hỏa (Yêu Tinh Ảo Ảnh).】

Màn hình của Mạnh Đông vừa sáng lên, màn hình của Lâm Hỏa đã tối đen.

Trên kênh chat chung, Xạ Thủ gõ một dòng chữ.

Kinh Thế-Giang Hạ (Xạ Thủ): Cảm ơn mọi người~

Trong phòng tập của đội Triều Ca, im lặng như tờ.

Hỗ trợ Lộc Lộc đánh bạo nói: "Lần này là lỗi của tôi, tôi nên che chắn cho Lâm Hỏa, tôi phản ứng chậm quá."

Huấn luyện viên Phi Vân hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Không sao, chỉ là trận đấu tập thôi, cứ đánh tốt là được."

Sao có thể không sao, thành tích của Triều Ca quá kém, chỉ có ba trận đấu tiếp theo toàn thắng mới có thể giành được vé tham dự giải vô địch thế giới.

Mà trạng thái hiện tại của Triều Ca...

Phi Vân thở dài trong lòng.

Mạnh Đông mấy lần định thể hiện kỹ năng nhưng không thành, ngược lại còn tặng mạng cho đối phương, Lâm Hỏa liên tục bị đối phương tìm cơ hội tiêu diệt.

Chưa đầy mười lăm phút, tỷ số mạng đã lên đến con số kinh hoàng 3:15.

Triều Ca 3, Kinh Thế 15.

Ba mạng ít ỏi đó đều là do Cẩm Trúc phục kích và solo kill mà có.

Trận đấu tập đầu tiên kết thúc với thất bại của Triều Ca.

Trì Nguyễn Phàm đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình hình của Triều Ca, nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh vẫn cảm thấy không thể chịu nổi.

Triều Ca hiện tại hoàn toàn không giống một đội tuyển.

Mạnh Đông chỉ lo cho bản thân, không nghe chỉ huy.

Thao tác và ý thức của Lâm Hỏa và Lộc Lộc đều chưa đủ, đối đầu với đội yếu có thể không sao, nhưng đội mạnh sẽ nắm bắt mọi sai lầm nhỏ nhất của đối phương, khuếch đại nó vô hạn.

Cốc Tử còn tính là tốt, khả năng chịu áp lực khá tốt, không thể hiện được điểm sáng nào, cũng không có khuyết điểm lớn.

Cẩm Trúc... cậu ấy hai phần ba thời gian của trận đấu đều phải trả giá cho sai lầm của đồng đội, căn bản không thể phát huy được gì.

Trận đấu kết thúc, đường dưới của đội Kinh Thế hỏi trong phòng: "Ván thứ hai còn đánh không?"

Cẩm Trúc lạnh lùng nói: "Đánh."

Cẩm Trúc quay đầu nhìn Trì Nguyễn Phàm, Trì Nguyễn Phàm cười nhẹ, sau khi Mạnh Đông thần sắc hoảng hốt rời khỏi chỗ ngồi, anh liền ngồi vào chỗ trống.

Vào giao diện chọn tướng.

Huấn luyện viên Phi Vân đi đến bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, ưu tiên hỏi anh: "Cậu muốn chơi gì?"

Hắn vẫn chưa rõ Trì Nguyễn Phàm giỏi những vị tướng nào, tuy nói là tuyển thủ toàn năng, nhưng chắc cũng chỉ biết mỗi vị chí chơi vài con, không thể nào tinh thông hết được đúng không?

"Muốn chơi gì..."

Trì Nguyễn Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy con nào cũng muốn chơi, cuối cùng dứt khoát nói: "Tôi cũng chơi Pháp Sư Cận Chiến đi."

Không chọn được thì sao chép đáp án của người khác, giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.

Mạnh Đông đang đứng một bên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trì Nguyễn Phàm.

Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!

Mạnh Đông nghiến răng nói: "Pháp Sư Cận Chiến thao tác khó, khi chơi cũng không được mắc quá nhiều lỗi, cậu có đánh được không?"

Trì Nguyễn Phàm nhướn mày.

Năm đó vị tướng Pháp Sư Cận Chiến của anh còn bị cấm chọn liên tục đấy, đoán xem có được không?

"Vậy cậu phải nhìn cho kỹ vào," Trì Nguyễn Phàm vừa nói, vừa chuyển giọng, trả lại lời nói trước đó của Mạnh Đông:

"Không nhìn rõ cũng không sao, sau khi kết thúc sẽ xem lại trên màn hình lớn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play