“Thình thịch thình!”

"Mợ, mợ chủ ơi!”

Cánh cửa phòng ngủ bị gõ liên hồi, cùng với tiếng gọi có vẻ sốt ruột của người hầu.

Trong ánh đèn ngủ leo lét, Thời An An chợt mở choàng mắt.

Nhìn trân trân lên trần nhà mấy giây, cô mới sực nhớ ra mình đang ở đâu.

Đây là ngày thứ hai cô xuyên không vào sách.

Cô đã chẳng còn là tam kim ảnh hậu đứng trên đỉnh vinh quang của làng điện ảnh nữa, mà đã xuyên qua một cuốn tiểu thuyết, trở thành một nữ minh tinh hạng mười tám trùng tên trùng họ, mờ nhạt như hạt bụi.

Nguyên chủ có một khuôn mặt giống cô đến lạ, nhưng vận số ngôi sao lại hoàn toàn khác biệt, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm trời mà chẳng tạo được chút tiếng tăm nào.

Cơ hội đổi đời xuất hiện cách đây một tháng – Chử Vân Hiên, người giàu nhất Hải Thành, đột nhiên tìm đến nguyên chủ, đề nghị một cuộc hôn nhân hợp đồng.

Anh ta đưa ra những điều kiện rất hậu hĩnh: cuộc hôn nhân của hai người sẽ kéo dài nửa năm, chuyện giao kèo tuyệt đối giữ kín, nguyên chủ trong mắt mọi người sẽ là mợ chủ nhà họ Chử thật sự, còn có một chiếc thẻ đen không giới hạn chi tiêu. Nửa năm sau khi ly hôn, nguyên chủ sẽ nhận được khoảng năm trăm triệu tiền bồi thường.

Nguyên chủ chẳng chút do dự gật đầu.

Thời điểm Thời An An xuyên tới, nguyên chủ và Chử Vân Hiên đã lấy giấy đăng ký kết hôn, vừa mới dọn đến trang viên nhà họ Chử được năm ngày.

Năm ngày này, nguyên chủ chẳng hề bước chân ra khỏi cửa, chỉ đến bữa ăn mới rời phòng.

Cũng chưa từng có ai đến cửa thăm hỏi nguyên chủ.

Cô ấy giống như một bóng ma vô hình, bị tất cả người nhà họ Chử cố tình lơ đi.

Thậm chí khi linh hồn bên trong đã đổi chủ, cũng chẳng ai mảy may nghi ngờ.

Hôm nay là lần đầu tiên có người đến gõ cửa phòng cô vào lúc không phải giờ cơm.

Lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra?

Ngoài cửa, cô hầu không nhận được lời đáp, lại gõ cửa: “Mợ chủ , Hà quản gia tới, nói có việc gấp tìm người. Mợ chủ, người dậy chưa ạ?”

Thời An An ngồi dậy, vừa khoác thêm áo ngoài lên chiếc áo ngủ mỏng, vừa liếc nhìn đồng hồ ở mép giường, trên đó hiện rõ bây giờ là sáu giờ sáng tinh mơ.

Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên vài suy đoán.

Hà quản gia là quản gia trưởng của nhà họ Chử, ông ta đến tìm cô vào giờ này, chắc chắn đã có chuyện chẳng lành xảy ra.

“Mợ chủ ơi ——”

Ngoài cửa, cô hầu vẫn không ngừng giục giã.

Hà quản gia đang đợi dưới nhà đi lên, đứng sau lưng cô hầu, ánh mắt nặng trĩu nhìn cánh cửa phòng đang khép kín.

Ông ta ngước lên nhìn đồng hồ, giữa đôi lông mày thoáng hiện một chút mất kiên nhẫn, bảo cô hầu: “Cô cứ mở cửa vào thẳng đi.”

Mặt cô hầu lộ rõ vẻ sợ sệt, khẽ nói: “Nhưng bên trong là phu nhân nhà Chử tổng…”

Nhỡ đâu cô ta tùy tiện xông vào, chọc giận Thời An An thì biết làm sao?

Hà quản gia nheo mắt, trong lòng có chút không cho là đúng.

Trước khi Thời An An về làm dâu nhà họ Chử, ông ta đã điều tra lai lịch của cô kỹ càng, rất rõ tính nết của cô.

Cô ta yếu đuối, khép kín, ít lời, ngày thường nói nhiều vài câu cũng đỏ mặt tía tai, căn bản chẳng có dáng vẻ gì của vợ Chử tổng cả.

Người có tính cách như vậy chẳng đời nào làm khó dễ một đứa hầu gái.

Cũng chẳng hiểu Chử tổng nghĩ ngợi ra sao, với thân phận và địa vị của anh ta, thiếu gì phụ nữ tốt? Cuối cùng lại cưới một người chẳng có gì nổi bật, ngoài cái vẻ ngoài xinh xắn ra thì chẳng ra gì.

Ông ta nhắc lại: “Cứ mở cửa vào thẳng đi.”

Tất cả người làm đều phải nghe theo lệnh của Hà quản gia. Dù cô hầu có chút lưỡng lự, nhưng cũng không dám cãi lời ông ta, đưa tay định mò đến ổ khóa.

Tay cô hầu còn chưa chạm vào ổ khóa, cửa đã lặng lẽ mở ra.

Một người phụ nữ quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, nhìn về phía hai người họ.

Ánh mắt cô điềm tĩnh, chẳng có vẻ giận dữ vì bị làm phiền, cũng chẳng tò mò về việc Hà quản gia đột nhiên đến cửa.

Trong ánh mắt ấy, cô hầu vốn đã hơi chột dạ rụt cổ lại, im thin thít trốn sang một bên.

Hà quản gia ngẩn người, trong lòng thoáng qua một cảm giác lạ lùng.

Trong trí nhớ của ông ta, Thời An An luôn cúi gằm mặt, trông nhút nhát tự ti, chẳng có chút khí chất nào.

Phản ứng bình thản tự nhiên của cô trước mắt, dường như là lần đầu tiên ông ta thấy.

Ông ta hơi mấp máy môi, giọng điệu theo bản năng trở nên kính cẩn hơn một chút: “Thiếu phu nhân, lão gia mời.”

Ánh mắt Thời An An dừng trên mặt ông Hà quản gia: “Bác Hà, ông nội tìm tôi có việc gì ạ?”

Hà quản gia lắc đầu: “Xin lỗi phiếu phu nhân, tôi không dám nói nhiều. Chờ cô gặp lão gia sẽ rõ.”

Thời An An không đáp lời, ánh mắt liếc nhìn phía sau ông ta, thấy mấy người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen đứng cách đó không xa, ai nấy đều thân hình căng thẳng, sẵn sàng ra tay.

Xem ra, nếu cô không đồng ý, kết cục chính là bị bọn họ “mời” đi.

Trận thế này trông thật sự có chút đáng sợ.

Nhưng Thời An An rất bình tĩnh, gật đầu với Hà quản gia: “Đi thôi bác.”

Hà quản gia lại lần nữa ngẩn người.

Ông ta không ngờ lần này đến tìm Thời An An lại suôn sẻ đến vậy.

Cô chẳng hề ngạc nhiên, chẳng hề sợ hãi, thậm chí chẳng hỏi thêm vài câu, đã chịu đi theo ông ta rồi sao?

Uổng công ông ta còn chuẩn bị cả một đống lời lẽ hoặc khuyên nhủ hoặc đe dọa, vậy mà chẳng dùng đến.

Ông ta không nhịn được hỏi: “Mợ chủ… không có gì muốn hỏi sao?”

Khóe miệng Thời An An khẽ nhếch lên: “Hà quản gia đã bảo không tiện nói nhiều, tôi còn gì để hỏi ạ?”

Cô thản nhiên bước ra khỏi cửa phòng, đi trước ông Hà quản gia, chỉ để lại một câu: “À mà bác Hà, cúc áo của bác cài lệch rồi kìa.”

Sắc mặt Hà quản gia khẽ biến, cúi đầu nhìn vạt áo mình, phát hiện chiếc cúc dưới cùng quả nhiên cài sai một lỗ.

… Chuyện gấp quá, ông ta căn bản chẳng rảnh để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Đưa tay cài lại cúc áo cho ngay ngắn, Hà quản gia ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng Thời An An xuống lầu, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc và nghi ngờ khó tả.

Khí chất của Thời An An… cảm giác hoàn toàn khác hẳn!


Ngồi trên chiếc xe đang bon bon đến nơi ở của ông cụ Chử, Thời An An nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, trong đầu mường tượng lại những manh mối trong truyện.

Sau khi xuyên không đến đây, ngoài ký ức của nguyên chủ, trong đầu cô còn có thêm một chút thông tin – thế giới này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hào môn, kể về câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa một vị tổng tài bá đạo trải qua nhiều sóng gió và một cô thư ký bé nhỏ mới vào nghề.

Tiếc thay, Thời An An chẳng phải tổng tài bá đạo, cũng chẳng phải thư ký nhỏ, mà lại là nữ phụ độc ác, một quân cờ thí.

Theo như giao kèo của cô và Chử Vân Hiên, đáng lẽ cô phải vui vẻ sung sướng tiêu xài thẻ đen, an nhàn làm mợ chủ nhà họ Chử hữu danh vô thực, chờ đợi nửa năm sau rinh về năm trăm triệu.

Chỉ tiếc –

Không lâu sau khi hai người đăng ký kết hôn, Chử Vân Hiên gặp nạn máy bay, rơi xuống không rõ tung tích, sống chết chưa hay. Tất cả mọi người đều cho rằng Chử Vân Hiên lành ít dữ nhiều, nhà họ Chử nhanh chóng rơi vào cảnh hỗn loạn.

Thời An An trong truyện đã thừa cơ cuỗm một khoản tiền kếch xù bỏ trốn, ra nước ngoài ăn chơi trác táng.

Chẳng ai ngờ rằng, nửa năm sau, Chử Vân Hiên lại trở về.

Khi đó nhà họ Chử đã phá sản, gia tộc giàu có số một ngày xưa trở nên nghèo rớt mồng tơi, còn gánh một đống nợ nần. Trong tình cảnh khốn khó như vậy, Chử Vân Hiên đã vùng lên phản công, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng, từng bước đưa nhà họ Chử trở lại thời hoàng kim.

Về phần Thời An An, người “vợ trước” ôm tiền bỏ trốn, đương nhiên cũng phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Chử Vân Hiên đã kiện cô tội trộm cướp, cô bị cảnh sát bắt, toàn bộ tài sản bị tịch thu sung công, còn bản thân thì vui vẻ nhận hai mươi năm bóc lịch.

Đối với điều này, Thời An An chỉ muốn nói: Đúng là quá thảm!

Kịch bản nữ phụ độc ác ngu ngốc như vậy, năm năm trước cô đã chẳng thèm đóng rồi, được không!

Bây giờ cô đã đến đây, tuyệt đối không thể đi theo cốt truyện gốc được, dù sao thì cơm tù thực sự rất khó nuốt.

Hai ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ cách phá vỡ cục diện này.

Ban đầu cô đã nghĩ có nên nhắc nhở Chử Vân Hiên, để anh ta tránh được số phận mất tích hay không.

Nhưng thời điểm cô xuyên không đến quá muộn, còn chưa kịp làm quen tình hình, Hà quản gia đã tìm đến cửa vào rạng sáng.

Thời An An đoán rằng rất có thể Chử Vân Hiên đã gặp chuyện chẳng lành. Tin tức chắc vừa mới truyền về nhà họ Chử, Hà quản gia vội vàng ứng phó không kịp, mới cài sai cả cúc áo.

Nếu người chồng trên danh nghĩa đã mất tích, bây giờ cô không thể không tự hỏi, nên đối phó với cục diện hỗn loạn tiếp theo của nhà họ Chử như thế nào.

Có thể chắc chắn một điều, nếu muốn thuận lợi nhận được năm trăm triệu tiền bồi thường, nửa năm này nhà họ Chử tuyệt đối không thể phá sản!

Đợi Chử Vân Hiên trở về, hiệp ước của hai người hết hạn, cô mới có thể ly hôn và nhận lấy năm trăm triệu này.

Muốn nhà họ Chử không phá sản, bước đầu tiên cần thiết là thu phục ông cụ Chử, từ trong tay ông nắm lấy quyền quản lý nhà họ Chử.

Đây không phải là chuyện hoàn toàn không thể làm được, bởi vì cô có một thân phận rất đặc biệt – vợ danh chính ngôn thuận của Chử Vân Hiên.

Người ngoài không biết cuộc hôn nhân của họ chỉ là một giao kèo, về lý thuyết mà nói, hiện tại cô là người thân cận nhất bên cạnh anh ta.

Thời An An chẳng có hứng thú gì với việc quản lý một gia tộc giàu có số một, cô chỉ muốn nắm chặt quyền lực tài chính, tuyệt đối không để những khoản tiền không nên tiêu dễ dàng tuột mất.

Chỉ cần cô xem đến sốt ruột, gia sản nhà họ Chử ước chừng mấy ngàn tỷ, chẳng lẽ lại không để lại nổi năm trăm triệu cho kẻ hèn này sao?

“Thiếu phu nhân, đến rồi.”

Trong tiếng đón của Hà quản gia, Thời An An hoàn hồn, phát hiện xe đã dừng trước một dãy nhà cổ kính.

Trong dãy nhà không có nhiều người, không khí rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài người mặc áo blouse trắng, trông như bác sĩ hoặc y tá vội vã đi qua.

Nơi này hẳn là nơi ở của ông cụ Chử.

Hà quản gia đưa cô đến một căn phòng giống như phòng khách: “Mợ chủ xin ngồi đây đợi một lát, tôi đi chào lão gia trước.”

Thời An An gật đầu, nhìn theo ông ta rời đi.

Cô vừa ngồi xuống, bên cạnh vang lên một giọng nữ nghe rất dịu dàng.

“Mợ chủ, uống chút nước ấm đi ạ.”

Thời An An nghiêng đầu, thấy bên cạnh đứng một cô hầu trung niên, hai tay bưng một ly nước đun sôi để nguội còn bốc hơi nhẹ.

Cô hầu trung niên này trông rất quen mắt, trên mặt ý cười hiền hòa mềm mại, thuộc cái kiểu nhìn một cái là người ta không kìm lòng được muốn tin tưởng.

“Cảm ơn.”

Thời An An nhận lấy ly nước uống một ngụm, nước ấm vừa đúng độ.

Cô hầu trung niên không đi, đứng tại chỗ nói tiếp: “Không biết mợ chủ thích uống gì, nên chỉ rót một ly nước đun sôi để nguội, hy vọng mợ chủ không phiền lòng.”

Thời An An lắc đầu: “Không sao.”

Cô hầu trung niên vẫn chưa đi.

Cô ta quan sát kỹ lưỡng sắc mặt Thời An An, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: “Mợ chủ trông sắc mặt không được tốt lắm, có phải là không nghỉ ngơi đủ không ạ?”

Bàn tay Thời An An đang ôm ly khẽ khựng lại, nhìn kỹ cô hầu trung niên này một cái.

Người ta nói quả không sai, vô sự mà tỏ ra ân cần, ắt có mưu đồ.

Cô hầu trung niên này cố ý tìm chuyện để nói, rõ ràng là có ý đồ riêng.

Lông mày cô hơi nhướng lên, vẻ mặt mang theo lo lắng bất an, phối hợp trả lời: “Vâng… Sáng sớm tinh mơ, Hà quản gia đột nhiên đánh thức tôi, nói ông nội muốn gặp tôi, rồi lại không nói cho tôi là vì sao.”

Cô hầu trung niên nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai khác ở đây, lúc này mới cúi người xuống, thần bí nói nhỏ: “Mợ chủ, tôi nói cho mợ một tin xấu. Tin này cực kỳ bí mật, tôi cũng là vì không đành lòng thấy mợ không biết gì, mới mạo hiểm nói cho cô. Mợ chủ nghe xong ngàn vạn lần đừng kinh ngạc nhé?”

Cô ta trông hiền lành, trên mặt lại mang vẻ lo lắng, thoạt nhìn thật sự giống như đang lo lắng cho Thời An An vậy.

Quả nhiên, Thời An An trợn to mắt, ánh mắt trong veo, trông có vẻ cực kỳ tin tưởng cô ta: “… Tin gì vậy?”

Cô hầu trung niên cố ý im lặng hai giây, câu dẫn sự chú ý của Thời An An, mới nói tiếp: “Đêm qua Chử tổng ra nước ngoài dự hội nghị, nửa đêm máy bay riêng của anh ấy đột nhiên mất liên lạc, đến bây giờ vẫn chưa có phản hồi gì – mợ chủ, mợ ngàn vạn lần đừng hoảng hốt…”

Cô ta vốn nghĩ Thời An An nghe được tin này chắc sẽ kinh hoàng bấn loạn, hoang mang lo sợ, nên lập tức nhắc nhở cô đừng để lộ ra ngoài, tránh bị đám bảo vệ bên ngoài phát hiện điều bất thường.

Nhưng ngoài dự đoán của cô hầu trung niên, nghe xong tin này, Thời An An chẳng những không hoảng hốt, thậm chí sắc mặt cũng không đổi một chút nào, cứ như cô hầu trung niên đang nói về một người qua đường chẳng liên quan gì đến cô vậy.

Cô ta không khỏi có chút hoang mang.

Phản ứng này cảm giác có gì đó không đúng lắm thì phải?

Vài giây sau, Thời An An mới chậm rãi hỏi: “Thật vậy sao?”

Cô hầu trung niên cho rằng Thời An An bị dọa choáng váng, nên mới phản ứng chậm như vậy.

Cô ta dứt khoát thừa thắng xông lên, nói hết những lời mình đã chuẩn bị: “Đương nhiên là thật rồi! Tin vừa mới truyền về nhà họ Chử không lâu, Hà quản gia bọn họ giấu kín lắm, sợ gây ra náo loạn! Phu nhân, sáng sớm lão gia đã cho gọi cô đến, chắc chắn cũng là vì chuyện này.”

Trong giọng cô ta mang theo vẻ mê hoặc: “Tai nạn máy bay, xưa nay đều là mười phần chết chín… Mợ chủ , Chử tổng đã xảy ra chuyện rồi, cô phải tính toán cho bản thân đi chứ!”

Vẻ mặt Thời An An mờ mịt: “Tính toán… Tính toán cái gì?”

Cô hầu trung niên ghé sát lại một chút: “Cô là vợ của Chử tổng, một nửa tài sản nhà họ Chử lẽ ra phải là của cô!”

Thời An An chớp chớp mắt.

Đã hiểu.

Hóa ra là đến dụ dỗ cô đi tranh giành “di sản”.

“Mợ chủ…”

Cô hầu trung niên muốn nói rồi lại thôi.

Cô ta vẫn cảm thấy thái độ của Thời An An không ổn lắm.

Nghe xong tin dữ của Chử Vân Hiên, biểu hiện của Thời An An thật sự quá mức bình tĩnh!

Đối với những lời lẽ đầy dụ dỗ mà cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Thời An An cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhíu mày thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Cô ta không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy sự việc có chút vượt quá tầm kiểm soát của mình.

Còn định tiếp tục khuyên nhủ, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chắc là Hà quản gia đã trở lại.

Sắc mặt cô hầu trung niên hơi đổi, vội vàng nói nhỏ với Thời An An: “Mợ chủ, những điều tôi nói đều là vì tốt cho cô. Cô nhất định phải suy nghĩ kỹ, phải tính toán cho bản thân! Tin này tôi tiết lộ cho cô, là mạo hiểm lớn lắm đấy, hy vọng cô đừng nói ra ngoài…”

Theo như cô ta dò hỏi tin tức, Thời An An tính tình đơn thuần, nếu cô ta đã mở lời nhờ vả, Thời An An chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.

Chính vì thế, cô ta mới dám lợi dụng sơ hở để gài bẫy Thời An An.

Muốn trách chỉ có thể trách Thời An An quá ngốc, đáng bị người ta lừa!

Nói xong hết lời, cô ta nhanh chóng nép vào góc tường, cố ý làm giảm sự hiện diện của mình.

Thời An An cuối cùng liếc nhìn cô hầu năm mươi tuổi một cái, rồi thu hồi ánh mắt, trong mắt có chút hứng thú.

Khó trách trong truyện gốc, nguyên chủ sau khi gặp ông cụ Chử, câu đầu tiên đã nhắc đến di sản và quyền thừa kế.

Ông cụ Chử lập tức nổi giận, trực tiếp đuổi nguyên chủ ra ngoài, sau đó không còn gặp lại cô ta nữa.

Chử Vân Hiên hiện tại chỉ mới mất tích, chứ chưa chết.

Nguyên chủ vừa mở miệng đã đòi di sản, chẳng khác nào nhảy disco trên dây thần kinh của ông cụ Chử.

Thời An An vốn đang có chút khó hiểu, với tính cách yếu đuối của nguyên chủ, vì sao đột nhiên lại trở nên chỉ biết nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.

Hóa ra là vì có người đã xúi giục trước.

Nguyên chủ thật đúng là đủ ngốc nghếch.

Hiện giờ người trong thân xác đã là cô, dù cô hầu trung niên có nói ra cả một vườn hoa, cô cũng chẳng tin một chữ nào.

Chẳng những không tin, cô còn muốn tặng cho cô hầu trung niên này một phần “quà đáp lễ”, coi như là trả lại sự tính toán của cô ta –

“Cô nói cái gì?!”

Hà quản gia vừa bước vào phòng khách, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng kinh hô cực kỳ ngắn ngủi.

Tim ông ta nhảy dựng, vội vàng bước nhanh về phía trước, cảnh tượng trong phòng khách hiện ra trước mắt.

Chỉ thấy Thời An An đứng dậy, hai tay nắm chặt vạt áo của cô hầu trung niên đang đứng ở góc tường.

Trong mắt cô long lanh ánh nước, mấy giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, trông thật khiến người ta đau lòng.

Môi cô tái nhợt, run rẩy khẽ hỏi: “Cô nói Vân Hiên đã xảy ra chuyện? Vân Hiên thật sự đã xảy ra chuyện sao?”

Cô hầu trung niên hoàn toàn không ngờ Thời An An lại đột nhiên giở trò như vậy, cả người ngây ra như phỗng, không thốt nên lời.

Cô theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt liếc về phía cửa, thấy Hà quản gia mặt mày đen sầm ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cô hầu trung niên: Cái con nhỏ Thời An An này phản xạ chậm chạp quá đáng hay sao ấy nhỉ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play