Ngựa xe vừa đến gần cổng thành, Kiều Hạc Chi đã từ cửa sổ xe thoáng thấy xe ngựa nhà họ Kiều. Cậu kéo nhẹ vạt áo Phương Du, vui vẻ nói nhỏ:
“Cha mẹ tới đón chúng ta rồi.”
Lời vừa dứt, liền nghe tiếng gọi mừng rỡ truyền đến:
“Hạc Chi! Hiền tế!”
Phương Du cúi đầu cười khẽ. Nhạc phụ nhạc mẫu của hắn thật đúng là không thể dùng lẽ thường để đo, rõ ràng không biết chính xác giờ xe ngựa vào thành, vậy mà đã đứng sẵn ở cổng đợi từ trước, tình cảnh này e rằng ngay cả cha mẹ ruột cũng khó làm được như thế.
Hắn nắm tay Kiều Hạc Chi bước xuống xe ngựa. Chuyến đi lần này mưa gió suốt dọc đường, thời gian còn kéo dài hơn dự tính gần một ngày, xe xóc nảy khiến chân tay Kiều Hạc Chi có phần tê phù. Vừa thấy cha mẹ, cậu đã sốt ruột muốn nhảy xuống xe, kết quả suýt nữa té ngã, may thay Phương Du kịp thời đỡ lấy.
“Ai da, chậm chút chứ!” Mẫu thân Kiều Hạc Chi hoảng sợ bước lên đỡ tay, thấy cậu đã yên ổn nằm gọn trong lòng Phương Du mới thở phào: “Ngươi đó, hấp tấp vụng về, may mà cô gia không chê ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT