Kiều Hạc Chi cảm thấy eo bị người ôm  chặt, cậu vùi mặt vào vai Phương Du, khóe mắt đong đầy ý cười, má áp sát vào cổ người kia đang nóng lên, chẳng hiểu sao rõ ràng là rất vui vẻ, vậy mà đôi mắt lại có chút ươn ướt.
Thấy Phương Du nhìn mình với vẻ vui mừng như thế, trong lòng cậu cũng dâng lên xúc động mãnh liệt. 
Không uổng công mấy ngày nay dãi nắng dầm sương vội vã chạy đến đây, vốn định dừng chân nơi này chỉnh trang đôi chút rồi đi đến trường thi đón người, nào ngờ vẫn đến trễ một bước, để đến nỗi hai kẻ phong trần mệt mỏi phải ôm nhau giữa đường.
“Phương… Phương huynh, ngươi thế này là?”
Kiều Hạc Chi nghe thấy tiếng người mới giật mình nhớ ra bên cạnh còn có người khác, mặt lập tức đỏ bừng, khẽ vỗ vào lưng Phương Du như dỗ một chó nhỏ đang làm nũng: “Buông ra mau.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ chê ta thi mấy ngày, cả người đều là mùi mồ hôi?”
“Không có.” Kiều Hạc Chi dịu dàng phủ nhận, thấy người kia vẫn không chịu buông, đành khẽ cấu một cái vào eo Phương Du, khiến hắn cười bất đắc dĩ kêu khẽ: “Còn đang ở trước cửa nhà đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play