Phương Du dựa vào gối, tay Kiều Hạc Chi xoa thật nhẹ, cảm giác đau đớn đã không còn đáng kể, giống như đang mát xa. Dù đau chút, nhưng lại cảm thấy thư giãn.
“Không được như vậy, người quân tử phải biết đủ mọi tài nghệ, nếu ta không cưỡi ngựa thì sau này thi cử làm sao vượt qua? Sẽ bị người khác chế giễu.”
 Phương Du nói: “Thi thư có câu: Xuân phong đắc ý vó ngựa tật, một ngày xem tẫn Trường An hoa. Nếu ta trở thành Trạng Nguyên, không thể không cưỡi ngựa dạo phố, thử nghĩ xem, Trạng Nguyên mà không cưỡi ngựa, chẳng phải bị cười sao?”
Kiều Hạc Chi khẽ mỉm cười, cậu hiểu rõ, học trò nào mà không ảo tưởng mình sẽ đỗ Trạng Nguyên, nhưng không ngờ Phương Du lại nghĩ xa như vậy, còn luyện cưỡi ngựa để chuẩn bị cho việc dạo phố sau này:
 “Thật ra chỉ có vận may tốt mới có thể đỗ Trạng Nguyên, đất nước rộng lớn như vậy, người đọc sách nhiều vô kể, muốn đứng đầu thì khó lắm.”
“Ta chắc chắn sẽ có vận may tốt, nếu không, làm sao có thể có được một phu quân như ngươi?”
Lời này khiến Kiều Hạc Chi mặt đỏ lên, thực sự là ngượng ngùng.Cậu không trả lời mà chỉ đáp lại một tiếng: “Hảo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play