Nhật tử vẫn cứ trôi qua như thế, Phương Du cảm thấy như mọi thứ đều thay đổi, nhưng lại như chẳng có gì đổi thay.
Trong nhà vẫn y nguyên như cũ, Trần thị hầu hết thời gian đều ở trong viện an dưỡng. Dù có chuyện gì không hài lòng cũng không dám trút lên người hắn hay Kiều Hạc Chi, chỉ hay gọi hạ nhân đến dạy dỗ, tìm người trút giận. Gần đây sắp Tết, nên bà ta ra ngoài nhiều hơn một chút. Còn về phần Kiều Hạc Chi…
Cậu cũng không cố ý tránh né hắn, mỗi ngày vẫn sẽ gặp nhau, hai người vẫn trò chuyện như bình thường, nhìn từ ngoài vào thì chẳng khác gì trước kia. Nhưng Phương Du trong lòng hiểu rõ, giữa hai người không còn thân thiết như trước nữa.
Kể từ sau lần thẳng thắn hôm đó, Kiều Hạc Chi luôn lén nhìn hắn — hắn ra vào đều bị nhìn trộm, đi ngang từ đường cũng bị nhìn, ngay cả trên người đeo thứ gì cũng bị cậu ngó. Hai hôm trước không biết vì sao, Kiều Hạc Chi còn lấy lại lá bùa bình an trước kia Vu sư mà Trần thị mời về tặng hắn.
Rõ ràng khi đó là chính cậu tự tay treo lên cho hắn.
Chuyện đó thôi thì không nói làm gì, điều kỳ lạ nhất lại là chuyện hôm qua — hắn muốn ăn sườn xào tỏi nên dặn nhà bếp nấu. Lúc rảnh rỗi hắn đi xem bếp nấu, hạ nhân đang bóc tỏi, lấy cả xâu tỏi ra. Phương Du định bóc hai tép chơi, còn chưa kịp đụng tới thì đã bị Kiều Hạc Chi hùng hổ giành hết cả xâu đi, không rõ là không muốn hắn ăn sườn tỏi hay là không vừa ý chuyện gì.
Những việc như vậy, không phải một hai lần, đều như cố tình tạo khoảng cách với hắn. Trong lòng Phương Du đương nhiên có chút hụt hẫng, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể nghiến răng mà nuốt xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play